Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Thịt da ai cũng là người


Cô gái khóc khi bị quay phim

Cư dân mạng mấy ngày nay xôn xao bàn tán về một đọan video clip liên quan đến cảnh bắt tại trận một hành động được cơ quan Công An ( trong nước ) cho là mua bán dâm. Chỉ với vài từ khóa đánh vào ổ tìm kiếm của Google, người quan tâm sẽ nhận được cơ man những kết quả dẫn đến cùng một nội dung. Đó là cảnh hai cô gái không mảnh vải che thân bị những người đàn ông được gọi là nhân viên công lực bắt đứng lên , giơ hai tay ra để họ chụp hình quay phim ( làm bằng chứng ) cùng với những lời lẽ quát tháo rất thiếu văn minh. Bên cạnh đó, người đàn ông ( liên quan đến hành vi mua bán dâm với hai cô gái ) tuy ở trần để lộ ra những hình xăm trổ trên ngực, nhưng vẫn được mặc quần đùi để che đi bộ phận kín đáo cần được che đậy nhất của mình. Đọan Video nói trên còn cho thấy một người đàn ông khác , rất lặng lẽ và . . . vô tư, chăm chú làm công việc ghi chép ( biên bản ) , mà hình như cô gái trước mặt, tuy không một mảnh vải che thân, vẫn không làm cho ông ta tỏ ra xao lãng.

Thiết tưởng, mô tả những gì trong đọan video clip ấy đến đây là đủ, không chỉ vì hầu như mọi người – tất cả những ai có khả năng và có thì giờ lướt mạng hàng ngày, từ trong nước ra đến ngòai nước, – đều đã có cơ hội được xem, có thể không chỉ một lần . Và vì còn lý do khác, lớn hơn . Mô tả thêm nữa, chỉ chứng tỏ người viết có tâm địa độc ác không thua gì những người gọi là nhân viên công lực trong đọan video và làm đau lòng thêm những nạn nhân trong cuộc.

Đọan Video Clip dài chỉ hơn 1 phút ấy nói với chúng ta những gì ?

Hãy thử tưởng tượng mình ở vai trò hai cô gái tội nghiệp ấy ,bị bắt buộc phô bày thân thể cho những người đàn ông xa lạ trong một hòan cảnh vô cùng nhục nhã. May mà lúc ấy họ không biết được rằng, rồi đây những hình ảnh trơ trẽn ấy sẽ bị một trong những người đang đứng trước mặt phát tán lên hệ thống mạng để cho cả thế giới chứng kiến sự nhục nhã của mình, trong đó có gia đình, cha mẹ anh chị em, bạn bè , và có thể cả người yêu nữa.

Có người sẽ bảo, ối dào, chỉ khéo sĩ diện nỡm ! Ngày nay, thiếu gì những cô gái trẻ đẹp hơn thế nhiều, vui vẻ tung hình khỏa thân của mình lên thế giới ảo với mục đích để cho nhiều người cùng chiêm ngưỡng. Vả lại, đã đi làm cái nghề hạ tiện ấy thì còn biết gì là xấu hổ khi phải trần như nhộng trước mặt bao đàn ông lạ.

Nhận xét trên không ngoa chút nào. Nhưng ở mỗi một cá nhân, mỗi một con người có xương có thịt, vẫn khác. Việc những cô gái trẻ đẹp vui vẻ tung hê hình ảnh lồ lộ của mình cho mọi người xem xuất phát từ tính tự giác, tự nguyện của họ. Họ không bị bắt buộc. Một khi tự nguyện, họ sẽ tìm thấy sự thỏa mãn cá nhân ( niềm vui, sự nổi tiếng , hoặc có thể kèm theo là một cảm giác đại lọai như khóai cảm tự sướng v..v.. ). Nhưng trong trường hợp của hai cô gái nói đến ở đây, lại không phải vậy.Họ bị bắt buộc trong một hòan cảnh rất khó để biện minh với gia đình, bạn bè, người thân kẻ thuộc. Ở hòan cảnh này, chỉ có cảm giác nhục nhã, uất ức. Một cô đã bật khóc khi bị bắt đứng lên phô bày chỗ nhạy cảm nhất. Sự trần truồng, thường chỉ cảm thấy thỏai mái trong những chỗ kín đáo, dù là với người lạ để bán dâm. Khi không ở chỗ kín đáo, thì bộ quần áo che thân mang lại một cảm giác tự bảo vệ rất lớn, thứ cảm giác mà chỉ khi người ta bị buộc lột trần truồng trước mặt người lạ ở một nơi không kín đáo , người ta mới nhận ra được. Điều này đúng không chỉ với người phụ nữ Á châu vốn coi trọng sự kín đáo thể xác, mà còn cả với nam giới, với cả người già da thịt nhăn nheo nữa.

Mặt khác, sự lựa chọn cái nghề cổ xưa nhất thế giới, không hề đồng nghĩa với ý thức tự lột bỏ hết chút giá trị về nhân phẩm của một con người. Sự lựa chọn ấy, chỉ cho thấy một hình thức cố ý vi phạm luật pháp ( nếu luật pháp nơi người đó cư ngụ không cho phép xã hội có nghề bán dâm ). Trong đời sống một con người, ai dám bảo mình chưa một lần vi phạm luật pháp. Thí dụ như khai không đúng về lợi tức thu nhập được trong năm để trả thuế ít, chạy xe vượt tốc độ quy định v..v.. Đó cũng là những hành vi phạm luật. Về mặt đạo đức xã hội, không thể chối cãi rằng những người chọn nghề bán dâm đã tự dễ dãi với mình, thay vì chấp nhận làm những việc vất vả cực khổ hơn để kiếm sống, đã chọn thứ nghề dùng chính thân thể mình làm vốn liếng. Nhưng đó không phải là lý do chính đáng để người ta có thể phán xét rằng những người hành nghề bán dâm là những người hạ tiện, không có nhân phẩm.

Vấn đề cần được nhìn xa hơn cái quan niệm hẹp hòi ấy.

Ngay từ thời nguyên thủy, khi con người nhờ bản năng hợp quần, đã biết tụ họp nhau lại đổi chác, mua bán để thỏa mãn những nhu cầu đa dạng của mình, nghề được gọi là hạ tiện ấy đã xuất hiện. Người phụ nữ, do thể chất không được mạnh mẽ như người đàn ông để ra khỏi hang động kiếm mồi, đã chọn việc trao thân xác cho anh đàn ông nào mang đến cho mình bữa ăn trong ngày, trên căn bản anh đàn ông ấy muốn ngủ với mình. Sự trao đổi ấy là hình thức sơ khai nhất của định luật cung cầu trứ danh trong lãnh vực kinh tế học.

Trước hết, phải có Cầu. Cầu sẽ đương nhiên kích thích Cung họat động. Nếu anh đàn ông không có nhu cầu ( cấp thiết ) " thẩm nhập " vào người nữ, thì hẳn người đàn bà yếu đuối ( và lười biếng ) kia sẽ không còn lựa chọn nào khác ngòai việc phải đứng dậy ra ngòai kiếm cái gì bỏ vào mồm nếu không muốn chết đói. Nhưng bản năng người nữ lúc nào cũng nhậy bén. Và họ biết món hàng mình đang có rất được giá để trao đổi.

Dần dà, xã hội phát triển, con người trở nên bớt hoang dã, để hình thành nên những xã hội tiền văn minh như Cổ Hy lạp, chẳng hạn, nơi khai sinh ra những nàng Pornae ( từ gốc chữ Pornae mà tiếng Anh có chữ Porno và Pornography ngày nay ) được xã hội đàn ông chăm sóc , chiều chuộng.

Ngày nay, có những quốc gia hợp pháp hóa nghề bán dâm , có những quốc gia đặt nghề ấy ngòai vòng pháp luật, nhưng không ai chối cãi được tính chất cung cầu rất đặc thù trong sự tồn tại dai dẳng của nghề này.

Nói cách khác, nếu không có anh đàn ông với bộ ngực xăm trổ trong câu chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ không có hai cô gái tội nghiệp, và tất nhiên cũng không có cái đọan phim đau lòng đang là đầu đề cho mọi cư dân mạng bàn tán xôn xao. Vì thế, nếu bảo rằng hai cô gái ấy sao lại đi làm cái nghề hạ tiện ấy làm chi cho đau đớn nhục nhã như thế này thì chúng ta sẽ nói sao về anh đàn ông mặc quần đùi ngồi cúi mặt trên giường ? Anh ta có " hạ tiện " không ?

Tôi e rằng, đến đây thì câu hỏi sẽ rơi vào khỏang im lặng đáng sợ từ phía những người đàn ông ( trong đó có tôi ). Đã từ lâu, phe đàn ông đã mặc nhiên thụ hưởng tiêu chuẩn đôi ( double -standard ), có nghĩa là xếp vai vế thứ bậc trong xã hội ( và trong cả lịch sử ) người đàn ông luôn ở trên người phụ nữ. Lý do đầu tiên là vì người đàn ông có sức mạnh ( thể xác ), có quyền lực. Kẻ có quyền lực là kẻ làm chủ, là kẻ có quyền sở hữu. Và người phụ nữ, trong nhiều ngàn năm , đã là " vật " sở hữu của người đàn ông. Điều này là tất yếu trong xã hội mà tôn ti trật tự đặt trên căn bản quyền lực .

Đọan Video nói trên là sự minh họa rõ nét nhất cho sự tồn tại của quan hệ chủ-tớ trong xã hội kém văn minh, nếu có thể nói như thế, ở Việt nam hiện nay.

Cả ba người đều liên hệ vào một hành vi phạm pháp ( bán và mua dâm ), nhưng anh đàn ông được che đậy ( mặc quần ), có nghĩa là được bảo vệ, còn hai cô gái thì không. Có thể là do vì thân xác con gái lồ lộ khiến các anh " chức năng " muốn ngắm nghía hơn thân hình xương xẩu của anh đàn ông, nhưng đó không phải là lý do để anh đàn ông được mặc quần.

Kế đến là thái độ hống hách, giọng nói cửa quyền ( và mất dạy ), và sự vô cảm của các anh " chức năng ". Dưới mắt các anh đàn ông được đào tạo từ một nền giáo dục lấy ý thức hệ , lấy đấu tranh giai cấp chứ không phải đạo đức con người làm nền tảng ấy, thì hai cô gái , ngòai việc là tội phạm ( vốn đã chẳng có giá trị xã hội gì ) mà còn là đàn bà hạ tiện, thì dù có lấy búa bửa đầu mấy anh chức năng ấy ra để nhét mấy chữ " hãy tôn trọng nhân phẩm " vào cũng vô ích mà thôi. Dù rằng, tôi tin rằng, cũng có những lúc các anh chức năng ấy ruợu ngà ngà say đi mua dâm , ôm ấp, hôn hít những " con đàn bà hạ tiện " tương tự như hai cô gái các anh đang hành hạ với một sự sướng khóai bịnh họan.

Xem đọan Video Clip, không ai không thấy là các anh chức năng ấy có quyền lực và vô cùng nhuần nhuyễn trong việc sử dụng hình thức man rợ nhất để chứng tỏ quyền lực của mình. Đã từng nhiều năm dùi mài cầy cuốc trong nhiều trường đại-hộc-máu ở miền Bắc, tôi không lạ gì cung cách " đầy chức năng "của quý vị cán bộ công an, cũng không xa lạ gì với giọng nói hách dịch ( và mất dạy ) ấy ( đến độ dù là người sinh trưởng ở miền Bắc – cha mẹ tôi gốc nhà quê Đào lâm, Hải Dương -, tôi sợ hãi cái thổ âm nghe như có máu đổ thịt rơi trong đọan Video ngắn ngủi.). Tôi chỉ hụt hẫng vì nghĩ rằng mấy chục năm rồi, ít nhất thì con người trong một xã hội không đến nỗi khép kín như ngày xưa nữa, cũng phải khá hơn lên một chút chứ.

Các giới hữu trách trong nước lên tiếng rằng họ sẽ điều tra để làm rõ vụ việc và kẻ sai phạm sẽ bị pháp luật trừng trị. Trừng trị hay không và trừng trị đến đâu thì chuyện đó của tương lai. Và dù cho có đem mấy anh Công An đó bỏ tù muôn năm thì ngay bây giờ đây, sự việc đã xẩy ra, chúng ta đang có hai con người ( đúng ra là ba, kể cả anh đàn ông mặc quần đùi ) dở sống dở chết. Ám ảnh này, với họ, biết đến bao giờ sẽ nguôi ngoai ?

Thịt da ai chẳng là người ?

T.Vấn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét