RFA 27.03.2011Mạng điện tử của Báo Đời sống & Pháp luật có tên Nguoiduatin.vn bị tin tặc tấn công từ chối dịch vụ hồi sáng hôm qua từ 10:30'. Tin cho hay cuộc tấn công kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Vào chiều 26 tháng 3 từ 2:10 đến 2:30, báo này cũng bị tấn công từ chối dịch vụ phân tán. Theo bản tin của VnMedia thì bộ phận kỹ thuật của báo mạng điện tử Báo Đời sống & Pháp luật đã xác định được một địa chỉ IP trong nước được sử dụng để tấn công mạng của báo này. Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved. |
Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011
Báo Đời sống & Pháp luật bị tin tặc tấn công
Mời lên bổ sung hồ sơ hộ khẩu nhưng bị giam giữ hai ngày
Quốc Việt, thông tín viên RFA2011-03-27Một người Khmer Krom tại Sóc Trăng từng tham gia cuộc biểu tình chống Chính phủ Việt Nam cáo buộc rằng an ninh điều tra tỉnh vi phạm nhân quyền người dân tộc thiểu số ở Việt Nam vì tạm giam ông hết hai ngày khi Công an mời ông tới để bổ sung hồ sơ hộ khẩu. Photo by Quốc Việt/RFA Tuy nhiên đại diện Tổ an ninh điều tra tỉnh Sóc Trăng khẳng định rằng chỉ người quen mời lên gặp có công chuyện chứ không có gì khác. Quốc Việt tường trình lại việc này như sau. Cơ quan công an điều tra tỉnh Sóc Trăng vừa trả tự do cho một người Khmer gốc ở miền Nam của Việt Nam sau khi cơ quan này tạm giam ông hai ngày khi ông ấy đến cơ quan công an theo giấy mời để bổ sung hồ sơ hộ khẩu phục vụ cho công tác bầu cử sắp tới. Mời lên bổ sung hồ sơ hộ khẩuÔng Tăng Thủy, quê quán ở xã Viên Bình, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng cho Đài Á Châu Tự Do biết hồi chiều thứ Bảy, ngày 26 tháng 3 rằng, Trưởng Công an xã Trần Phương Bình đưa giấy mời ông đến Ủy ban xã Viên Bình vào lúc 7 giờ 30 phút sáng ngày 23 tháng 3 năm 2011 để bổ sung hồ sơ hộ khẩu phục vụ cho công tác bầu cử sắp tới. Khi ông đến trụ sở Công an, công an lại điều tra ông liên quan vụ kích động sư sãi biểu tình tại tỉnh Sóc Trăng hồi đầu tháng 2 năm 2007, cáo buộc ông hội họp bất hợp pháp và đến gặp gỡ ông Huỳnh Văn Ba, một người mới được trả tự do sau khi bị tù 2 năm vì có liên quan vụ đứng đầu tổ chức khiếu kiện đất đai. Bị giam giữ và điều tra 2 ngàyCông an xã Viên Bình điều tra khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó công an điều tra tỉnh Sóc Trăng đến bắt ông về tỉnh tiếp tục điều tra và giam giữ đến 5 giờ chiều ngày 24 tháng 3 mới trả tự do cho ông. Ông Tăng Thủy còn cho biết, hồi ngày 8 tháng 2 năm 2007 vừa qua ông cùng với hàng trăm sư sãi Khmer Krom ở tỉnh Sóc Trăng tổ chức biểu tình ôn hòa tại Tỉnh nhằm kêu gọi chính phủ tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, tôn trọng nhân quyền người dân tộc thiểu số ở Việt Nam.
Sau khi nhiều sư sãi tham gia biểu tình bị bắt bớ và buộc hoàn tục, ông đã chạy sang Campuchia để xin tỵ nạn. Tuy nhiên cơ quan Cao Ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc tại Campuchia từ chối cấp quy chế cho ông sang định cư nước thứ 3 vì lời khai của ông không thể chứng minh rằng chính phủ Việt Nam đàn áp, khủng bố hoặc ông bị tù đày. Ông Tăng Thủy nói: "Chạy bỏ quê hương, bỏ nhà ra đi ẩn trú ở Campuchia. Sau đó tôi trở về thì họ không buông tha. Họ mời lên, mời xuống cho đến bây giờ. Họ mời lên làm việc vì họ sợ tôi đi gặp anh em, bạn bè rồi tuyên truyền phá hoại trong xã hội. Họ cứ khăng khăng truy tố tôi vi phạm Pháp luật là chống nhà nước CHXHCNVN. Họ cứ bóp nghẹt tâm lý, họ hỏi lên hỏi xuống và đe dọa. Đối với tôi mà nói, tôi không bao giờ sai (có tội), tôi rất tôn trọng Pháp luật." Sư Kim Mươl từng bị Công an tỉnh Sóc Trăng buộc hoàn tục vì kích động sư sãi và người dân tộc trong tỉnh tham gia biểu tình chống Chính phủ Việt Nam vào ngày 8 tháng 2 năm 2007, hiện đang sống tại Thụy Điển nói với Đài Á Châu Tự Do rằng, Chính phủ Việt Nam vẫn còn vi phạm nhân quyền đối với các dân tộc thiểu số. Chính quyền Việt Nam đã kiểm soát chặt chẽ tự do báo chí, ngôn luận, đi lại, tụ họp và lập hội, đi ngược lại với những Hiệp ước Nhân quyền đã ký kết. Riêng trường hợp ông Tăng Thủy, một người Khmer Krom có tiếng đấu tranh vì nhân quyền và dân chủ cho Việt Nam, Sư Kim Mươl bày tỏ quan ngại sâu về số phận ông ấy vì Chính phủ Việt Nam công khai tuyên bố áp đặt và đàn áp những người bất đồng chính kiến. Sư Kim Mươl nói: "Tôi rất lo ngại về số phận ông ấy vì khi chúng ta có hoạt động, thì Chính phủ sẽ ghét và sẽ thường xuyên mời lên làm việc. Về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận và biểu tình ở Việt Nam thì tôi nghĩ rằng Chính phủ đang bóp nghẹt và coi đó là nhóm thù địch chống phá nhà nước. Trong lúc Chính phủ không tôn trọng nhân quyền, những người dân dám khiếu kiện đất đai thì sẽ bị họ ghét và sẽ có nguy cơ bị đàn áp." Ông Tăng Thủy cũng nói rằng, ông là một người dân tộc thiểu số sinh sống tại Việt Nam. Ông tôn trọng Pháp luật Việt Nam, nhưng ông muốn pháp luật Việt Nam bảo vệ các dân tộc thiểu số ở Việt Nam chứ không chỉ bảo vệ cán bộ viên chức nhà nước. Ông nói, trong quá trình điều tra, ông Lê Thanh Chỉ đại diện Tổ an ninh điều tra tỉnh Sóc Trăng tuyệt đối cấm ông trả lời với bất cứ phóng viên báo chí, đặc biệt là Đài Á Châu Tự Do. Ông Tăng Thủy nói:
"Nước CHXHCNVN không tuân thủ Luật quốc tế mà còn bóp nghẹt các dân tộc. Nếu anh trả lời phỏng vấn với Đài Á Châu Tự Do, thì họ sẽ truy tố trước Pháp luật. Nhưng bây giờ tôi không sợ gì cả vì tôi cũng là người có lương tâm, tuân thủ Pháp luật, và quy tắc quốc tế nhân quyền. Cho nên tôi không sợ gì cả." Liên quan vấn đề này, đại diện Tổ an ninh điều tra tỉnh Sóc Trăng Lê Thanh Chỉ, người trực tiếp điều tra ông Tăng Thủy trong thời gian hai ngày trả lời với Đài Á Châu Tự Do rằng, ông không biết vấn đề này nhưng ông nhấn mạnh trường hợp ông Tăng Thủy là người quen mời lên gặp có công chuyện chứ không có gì khác. Nhưng sư Kim Mươl nhận định rằng, mặc dù lâu nay người dân bị Chính phủ Việt Nam cấm thành lập Đảng phái khác, cấm thành lập các tổ chức có tư tưởng đa nguyên hay cổ vũ những tư tưởng đi ngược lại chế độ xã hội chủ nghĩa. Những người này bị tước đoạt quyền tự do và bị đàn áp, nhưng Chính phủ vẫn từ chối là điều đó đang xảy ra thật tại Việt Nam. Quốc Việt tường trình từ Campuchia. Theo dòng thời sự:
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved. |
Giáo dân xã Kỳ Lợi bắt giữ 5 công an
Mặc Lâm, biên tập viên RFA2011-03-27Sáng ngày 21 tháng 3 vừa qua, giáo dân xã Kỳ Lợi, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh đã bắt giữ 5 công an và giam họ tại nhà văn hóa xã. Ảnh Phong Cầm/vietlandnews.net Lý do vì trong khi người dân tranh chấp với tập đoàn Formosa, không cho tập đoàn này đem tàu tới nạo vét cảng Vũng Áng thuộc vùng nước sâu Sơn Dương thì 5 công an này có thái độ hăm dọa và quay phim chụp cảnh người dân đang tranh chấp. Mặc Lâm phỏng vấn ông Trần Ngọc Quý, chủ tịch hội đồng mục vụ giáo xứ Đông Yên để tìm hiểu thêm diễn tiến của vụ này, trước tiên ông Quý cho biết: Phản đối công ty Đài Loan Ô. Trần Ngọc Quý:Tôi là Trần Ngọc Quý, chủ tịch hội đồng mục vụ giáo xứ Đông Yên. Công việc xảy ra sau khi khu kinh tế Vũng Áng được hình thành tức là chính phủ có ý xây dựng khu kinh tế này thì trong đó có cảng nước sâu Sơn Dương do Formosa của Đài Loan đứng ra làm chủ dự án xây dựng cảng Sơn Dương. Cảng này bà con nhân dân ở vùng Đông Yên bao đời nay hằng trăm năm rồi họ sinh sống chính trên mặt biển và trong khu vực đảo Sơn Dương một thời gian khá dài. Bắt đầu từ khi tàu xây dựng thi công đến cảng thì dân chúng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Họ mong chờ sự trả lời của chính phủ để xem thử cách trả lời về cuộc sống của người dân sau này ra sao. Mãi đến một thời gian quá dài thì người dân không thể chờ đợi được. Cho đến khi tàu nạo vét về vào ngày mùng 1 tháng 3, mãi cho đến ngày 10 nhà nước cũng không có ý định gì đối với dân chúng.
Sau khi con tàu nạo vét cảng làm việc thì đời sống người dân trên mặt biển không còn, vì nạo vét lớn làm chất thải ra môi trường, môi sinh. Đặc biệt ngư trường trở nên khó khăn vì thế toàn thể nhân dân họp lại làm một kiến nghị gửi lên mọi cấp kể cả khu kinh tế Vũng Áng. Mặc Lâm: Xin ông cho biết sau đó thì chính quyền các cấp có phản ứng gì trước các kiến nghị của người dân? Ô. Trần Ngọc Quý: Sau đó 10 ngày chờ mãi cũng không thấy phản hồi mà con tàu nạo vét vẫn tiếp tục thực hiện thì ngư dân dùng thuyền, ghe kéo đến bao vây tàu này không cho làm. Ở đất liền thì các bà các chị không cho xe cộ hoạt động nói chung trên tuyến đường của địa bàn làng đó, không cho người và xe qua lại. Đặc biệt người dân cấm luôn Ủy ban nhân dân xã ở đó không cho hoạt động lý do là đòi miếng cơm manh áo vì mặt biển đó là nơi nuôi sống gia đình họ. Hăm dọa, quay phim người dânMặc Lâm: Chúng tôi được tin là trong lúc người dân tại đây tranh đấu như vậy thì họ đã bắt giữ 5 công an và giam giữ tại Nhà văn hóa Xã, xin ông cho biết nguồn tin này có đúng hay không? Ô. Trần Ngọc Quý: Trong thời gian đó thì có những tình báo rồi thì theo dõi, ghi chép rồi chụp ảnh quay phim mà chúng tôi đã bắt những đối tượng đó. Tịch thu những phương tiện như máy quay phim, máy chụp ảnh, điện thoại, sổ ghi chép tài liệu. Những việc làm này do người dân không tán thành hành động của họ vì ở đây không phải là một việc làm chính trị hoặc tôn giáo hay một tổ chức nào khác mà vì miếng cơm manh áo của người dân mà thôi. Mặc Lâm: Trước việc bắt người này thì chính quyền đã phản ứng ra sao thưa ông?
Ô. Trần Ngọc Quý: Sau khi các bà các chị không cho họ về thì có một xe công an đến nhưng dân vẫn giữ 5 công này một đêm. Sau khi yêu cầu ở trên mạnh quá thì dân cũng giải quyết cho họ đi. Trong việc này đối với người dân thì không có hành động gì mà chỉ giữ công an lại tại đó mà thôi. Sở dĩ họ được thả ra về do Tòa Giám Mục ra lệnh thả họ; ra sau này Tòa Giám Mục sẽ can thiệp chuyện đó cho giáo dân. Chúng tôi cũng đã vâng lời cho họ về tuy nhiên cũng cả một vấn đề rất dày công thì 5 công an này mới thoát ra được khỏi làng nhờ sự cộng tác đắc lực của cha xứ mới thoát ra được. Trong khi người dân giữ họ lại thì nhân dân không có hành động gì cả chỉ giữ người thôi. Từ đó đến hôm nay cũng đã 7-8 ngày rồi nói chung không ai lọt vào được trong làng này. Mãi đến hôm nay thì không khí đã tạm ổn phần nào đã mở cửa cho đi lại còn Ủy ban Nhân dân xã thì đã được cho phép mở cửa hai ngày rồi. Chính quyền xin lỗi dân Mặc Lâm: Trong khi người dân đóng cửa làng không cho ai ra vào thì chính quyền làm cách nào để tíêp xúc với giáo xứ nhằm tìm phương án giải tỏa sự bức xúc này thưa ông? Ô. Trần Ngọc Quý:Nói chung kể từ ngày dân ở đó cấm vận thì không một ai về được mà họ chỉ nhờ vào nhân dân để dàn xếp thôi. Chính quyền nhờ vào lực lực lượng của giáo xứ cũng như các ban ngành, đặc biệt là linh mục chánh xứ còn ngoài ra không có ai kể cả cấp tỉnh, cấp huyện hay xã không ai về được cái làng này cả. Dàn xếp thì hôm nay có chủ tịch, phó chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh và các ban ngành liên quan yêu cầu được đến đây nhưng người dân chỉ cho phép có 6 người thôi. Cuối cùng sau khi họ xin mãi thì cũng chỉ quyết định cho 6 người mà thôi. Mặc Lâm: Kết quả cuộc họp thế nào? có khả quan hay không thưa ông? Ô. Trần Ngọc Quý: Trước tiên thì chính quyền xin lỗi bà con vì họ đã thiếu sót, không lo liệu cho dân. Về phía người dân thì người ta bức xúc hỏi rằng tại sao có kế hoạch xây dựng cảng Sơn Dương này đã trên hai năm rồi mà mãi hôm nay mới về nói chuyện với dân? Lẽ ra khi bước vào xây dựng thì phải thông báo và tính đến đời sống cho người dân.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ người dân phản hồi chuyện đó thì tỉnh đã quyết định sẽ cấp cho mỗi khẩu là 10 kí lô gạo trong vòng một tháng cho đến khi nào có kế hoạch tái định cư. Tuy nhiên người dân chưa đồng tình với quyết định đó bởi vì xét thấy với 10 ký gạo trong một tháng thì được ăn thôi chứ chưa thể sinh sống và những nhu cầu thường ngày. Giữa dân và tỉnh do đó chưa đạt được thỏa đáng. Tỉnh hứa sẽ về bàn bạc lại và cho người dân ở đây biết sau. Người dân cho biết nếu nguyện vọng họ chưa đạt được thì họ không cho phép thi công khu vực cảng. Mặc Lâm: Trước những phản ứng phải gọi là rất gay gắt chưa từng có như vậy thì quan điểm của chính quyền ra sao thưa ông? Ô. Trần Ngọc Quý: Đối với những việc làm này luôn luôn họ nói rằng người dân làm là đúng chưa có phản hồi nào cho rằng dân chống đối gì hết. Nói chung họ công nhận họ không sáng suốt và không quan tâm và họ đã xin lỗi trước người dân. Mặc Lâm: Xin cảm ơn ông. Quý vị vừa theo dõi cuộc tranh chấp giữa người dân Đông Yên và chính quyền trong vụ nạo vét cảng Sơn Dương mà nghiêm trọng nhất là 5 công an đã bị người dân bắt giữ tại nhà văn hóa xã. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện để gửi đến những thông tin mới nhất xin quý vị nhớ đón nghe. Theo dòng thời sự:
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved. |
Re: [Btgvqhvn-3] # Chô'ng Khai Thác Titan, Dân Qua?ng Tri. Ba('t Trói Công An
Tại sao lại có 2 bản tin gần giống nhau, một của báo Người Việt và một của STBN? Phải có một người copy tin của người khác, mong rằng người cuỗm tin của người khác, sửa lại chút đỉnh, rồi cho đó là tin của mình, đừng làm những việc đó nữa. Bên Mỹ này, copy tin kiểu đó, bị thưa kiện là sập tiệm như chơi, hãy thẳng thắn khi mình đưa tin, cứ trích nguồn tự nhiên, đừng cuỗm tin của người khác rồi sửa lại vài chữ, không nên. PS: | ||||||
Nam Phương/Người Việt QUẢNG TRỊ (NV) - Hàng trăm người dân ở thôn Thâm Khê, xã Hải Khê, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị đã trói phó công an xã, đòi lại một thùng thư dân nguyện quyên góp việc chung ở địa phương.
"Thùng thư chung của làng quyên góp từ năm này sang năm khác bị công an xã đến lấy đi. Người ta cố ý lấy số tiền đó" mà một trong những mục đích là sử dụng cho các phí tổn liên quan tới việc khiếu nại việc khai thác cát titan ở vùng biển nói trên. Trong cuộc tiếp xúc với nhật báo Người Việt hôm Thứ Sáu, một người địa phương kể cho biết sự việc đã xảy ra vào ngày Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011 vừa qua. "Phó công an xã đã bị người dân giữ cho tới khi đại diện công an từ tỉnh về giải hòa thì dân mới thả." Người dân thôn Thâm Khê yêu cầu ẩn anh nói với báo Người Việt. "Dân làng chúng tôi chống lại khai thác cát titan vì qua kinh nghiệm của các huyện Vĩnh Linh, Gio Linh, sau khi khai thác, nguồn nước bị cạn kiệt. Nước còn lại bị hóa chất đỏ lòm không dùng được." Người đó nói. "Không những vậy, chỗ họ muốn lấy titan là nơi có nghĩa trang dân làng có các ngôi mộ tổ tiên cả trăm năm, bây chừ họ muốn phá bỏ hết." Một người dân khác nói rằng: "Nước không uống được nữa, dân sẽ chết." Theo các người dân Thâm Khê nói với báo Người Việt, ngày Thứ Năm, "có một phái đoàn gồm phó chủ tịch tỉnh, phó công an tỉnh Quảng Trị nói, nếu dân không đồng tình thì không làm." Nhưng một trong số các người dân này tỏ vẻ hoài nghi sự thành thật của các ông quan nói trên khi nói "rồi không biết sao vì có vẻ như các sự sửa soạn để khai thác titan ở Thâm Khê vẫn âm thầm tiến hành." Theo lời một người dân nói với báo Người Việt: "Chúng tôi đã gửi đơn khiếu nại tới 7 lần cho các cấp từ huyện tới tỉnh, cả chính phủ, Bộ Quốc Phòng, Bộ Công An, Quốc Hội, nhưng đều không được trả lời." "Nếu họ vẫn cứ làm thì sao?" Một trong hai người dân Thâm Khê nói: "Chúng tôi sẽ biểu tình, kiên quyết chống." Ngày 24 tháng 10, 2010, báo Công An Nhân Dân (CAND) đã có bản tin nói: "Người dân thôn Thâm Khê, xã Hải Khê, huyện Hải Lăng (Quảng Trị) vừa gửi đơn cầu cứu tới đơn vị chức năng ở tỉnh này về việc cán bộ xã Thâm Khê và cán bộ huyện Hải Lăng đã triệu tập người dân đến nhà ông Nguyễn Minh Trí ở đội 2, thôn Thâm Khê để vận động bà con đồng ý cho doanh nghiệp tư nhân khai thác titan trên địa bàn." Bản tin CAND nói: "Trong cuộc họp, bà con đã không đồng ý và sau đó đã phản ánh nội dung của cuộc vận động trên bằng văn bản, gửi đến UBND xã Hải Khê và UBND huyện Hải Lăng nhờ can thiệp không cấp phép cho doanh nghiệp khai thác titan ở đây. Tuy nhiên, mong muốn của bà con đã không được chính quyền các cấp hồi âm." Trước đó, đầu năm 2010, "cán bộ xã Hải Khê và cán bộ huyện Hải Lăng đã vận động bà con đồng ý cho doanh nghiệp tư nhân khai thác titan trên địa bàn. Người dân Thâm Khê kịch liệt phản đối." Theo một người dân Thâm Khê, công an đã đánh dân bằng gậy khi bị phản đối lúc cướp thùng thư quyên góp của dân. Nổi giận vì hành vi ngang ngược của công an "hàng trăm người dân, hầu hết là phụ nữ" đã "bắt trói phó công an xã Hải Khê giam ở đình làng."
"Nếu họ vẫn tiến hành khai thác cát titan, có thể có đổ máu," nguồn tin nói với báo Người Việt. "Người dân chúng tôi rất cương quyết bảo vệ nguồn sống." Cát titan là một dạng thiên nhiên của một thứ kim loại gọi là titanium. Nó nhẹ chỉ bằng nửa thép nhưng có độ bền không kém. Titanium được khai thác để sử dụng trong các kỹ nghệ hàng không, điện toán, xe hơi, y khoa và rất nhiều ngành kỹ nghệ khác nhau khi sản xuất thành những hợp kim. Việt Nam không có kỹ nghệ nặng để sử dụng cát titan nên từ hơn 20 năm qua, những công ty lớn nhỏ ăn chịu với đám quan chức các cấp tận lực đào xới để xuất cảng cát titan thô. Hệ quả, những vùng biển dài chạy từ Quảng Bình đến tận Bình Thuận, xưa nay được trồng phi lao giữ cát, chống bão đều bị phá hủy hoàn toàn, để lại những vũng lầy ô nhiễm. Rất nhiều bài báo của các tờ Tuổi Trẻ, Lao Ðộng, Sài Gòn Giải Phóng, Pháp Luật TP Sài Gòn, Thanh Niên, đưa ra các loạt bài nói về tình trạng khai thác cát titan bừa bãi dọc theo biển các tỉnh miền Trung. Các công ty này hứa hẹn "hoàn thổ" trả lại môi trường cho địa phương sau khi lấy cát titan, nhưng thực tế, tất cả đều làm ngược lại. Chỉ riêng ở tỉnh Quảng Trị, ngày 29 tháng 6, 2009, báo SGGP đã mô tả tình trạng "tan hoang bờ biển Vĩnh Thái" thuộc huyện Vĩnh Linh "Những cánh rừng phi lao ven biển Vĩnh Thái đã bị chặt phá, đào bới từ gần 20 năm nay để phục vụ việc khai thác titan. Trơ lại giữa cát là gió bụi cùng hàng trăm thứ tạp chất độc hại thải ra từ những cỗ máy hút cát ầm ào chạy suốt ngày đêm." Ngô Thế Thanh, phó bí thư đảng ủy của xã Vĩnh Thái kêu trong bản tin của tờ SGGP: "Việc các công ty khai thác titan trên địa bàn xã Vĩnh Thái không thực hiện nghiêm túc các cam kết ban đầu đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến môi trường và an sinh xã hội. Ðơn cử, việc tôn tạo các án cát không kịp thời, không đảm bảo, dẫn đến nước biển tràn vào ruộng đồng và đe dọa khu dân cư. Ðó là chưa kể có những án cát sau khi bị phá hủy sẽ không tôn tạo lại được do đặc điểm địa hình, quy trình bồi lấp của biển." Ngày 30 tháng 5, 2010, tờ Thiennhien.net kêu rằng: "Gần 20 năm nay, những cánh rừng phi lao ven biển Vĩnh Thái và một số địa phương khác ở Gio Linh (Quảng Trị) đã bị chặt hạ, bờ biển bị đào bới phục vụ cho việc khai thác titan. Và ngày nay, hậu quả là quá trình sa mạc hóa và cạn kiệt nguồn nước đã ảnh hưởng nghiêm trọng đời sống của người dân." Tất cả các vụ khai thác titan đều bị dân chúng kịch liệt chống đối, các báo lên tiếng nhưng tất cả đều rơi vào quãng không. Bây giờ, công ty Hiếu Giang đang chuẩn bị cày xới các đồi cát trồng phi lao phòng hộ ở thôn Thâm Khê mà người dân nơi đây quyết liệt chống đối. |
Chống Khai Thác Titan, Dân Quảng Trị Bắt Trói Công An
Thứ Bảy, Ngày 26 tháng 3-2011Tin Quảng Trị - Hàng trăm người dân ở thôn Thâm Khê, xã Hải Khê, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị đã trói gô tên Phó công an xã, đòi lại một thùng thư dân nguyện quyên góp việc chung ở địa phương. Thùng thư chung của làng quyên góp từ năm này sang năm khác bị công an xã đến lấy đi. Người ta cố ý lấy số tiền đó mà một trong những mục đích là sử dụng cho các phí tổn liên quan tới việc khiếu nại việc khai thác cát titan ở vùng biển nói trên. Một người địa phương kể cho biết sự việc đã xảy ra vào ngày Thứ Ba vừa qua, và tên Phó công an xã đã bị người dân giữ cho tới khi đại diện công an từ tỉnh về giải hòa thì dân mới thả.
Người dân thôn Thâm Khê yêu cầu ẩn danh nói dân làng chống lại khai thác cát titan vì qua kinh nghiệm của các huyện Vĩnh Linh, Gio Linh, sau khi khai thác, nguồn nước bị cạn kiệt. Nước còn lại bị hóa chất đỏ lòm không dùng được. Không những vậy, chỗ họ muốn lấy titan là nơi có nghĩa trang dân làng có các ngôi mộ tổ tiên cả trăm năm, bây giờ họ muốn phá bỏ hết. Một người dân khác nói nước không uống được nữa, dân sẽ chết. Theo các người dân cho biết hôm thứ Năm, có một phái đoàn gồm phó chủ tịch tỉnh, phó công an tỉnh Quảng Trị đến và tuyên bố nếu dân không đồng tình thì không làm, nhưng dân chúng vẫn hoài nghi sự thành thật của các cán bộ nói trên khi thấy việc sửa soạn để khai thác titan ở Thâm Khê vẫn âm thầm tiến hành. Người dân đã gửi đơn khiếu nại tới 7 lần cho các cấp từ huyện tới tỉnh, cả chính phủ, Bộ Quốc Phòng, Bộ Công An, Quốc Hội, nhưng đều không được trả lời.
Trước đó đầu năm 2010, cán bộ xã Hải Khê và cán bộ huyện Hải Lăng đã vận động bà con đồng ý cho doanh nghiệp tư nhân khai thác titan trên địa bàn. Người dân Thâm Khê kịch liệt phản đối. Theo một người dân Thâm Khê, công an đã đánh dân bằng gậy khi bị phản đối lúc cướp thùng thư quyên góp của dân. Nổi giận vì hành vi ngang ngược của công an, hàng trăm người dân, hầu hết là phụ nữ đã bắt trói phó công an xã Hải Khê giam ở đình làng. Người dân còn tuyên bố nếu họ vẫn tiến hành khai thác cát titan, có thể có đổ máu, vì người dân rất cương quyết bảo vệ nguồn sống. Cát titan là một dạng thiên nhiên của một thứ kim loại gọi là titanium. Nó nhẹ chỉ bằng nửa thép nhưng có độ bền không kém.
Titanium được khai thác để sử dụng trong các kỹ nghệ hàng không, điện toán, xe hơi, y khoa và rất nhiều ngành kỹ nghệ khác nhau khi sản xuất thành những hợp kim. Việt Nam không có kỹ nghệ nặng để sử dụng cát titan nên từ hơn 20 năm qua, những công ty lớn nhỏ ăn chịu với đám cán bộ các cấp tận lực đào xới để xuất cảng cát titan thô. Hệ quả là những vùng biển dài chạy từ Quảng Bình đến tận Bình Thuận xưa nay được trồng phi lao giữ cát, chống bão đều bị phá hủy hoàn toàn, để lại những vũng lầy ô nhiễm. Rất nhiều báo chí trong nước đã viết về tình trạng khai thác cát titan bừa bãi dọc theo biển các tỉnh miền Trung. Các công ty này hứa hẹn hoàn thổ trả lại môi trường cho địa phương sau khi lấy cát titan, nhưng thực tế, tất cả đều làm ngược lại. Tất cả các vụ khai thác titan đều bị dân chúng kịch liệt chống đối, các báo lên tiếng nhưng tất cả đều rơi vào quãng không.
http://www.sbtn.net/default.aspx?LangID=38&tabId=157&ArticleID=56633__._,_.___.
__,_._,___
Phạm Thanh Nghiên uất ức cùng biển quê tôi
Trong hương thơm hoa nhài thoảng đưa từ Bắc Phi và Trung Đông, nghe âm vang lời kêu gọi dù lẻ loi nhưng rất dũng cảm của bác sỹ Nguyễn Đan Quế, bỗng nhớ đến cô gái Hải Phòng từng gửi đơn lên nhà nước Việt Nam xin biểu tình. Và, chính cô đã từng đi từ Hải Phòng lên Hà Nội, xuống đường biểu tình. Thầy giáo Nguyễn Thượng Long nhớ lại: " Tôi còn nhớ vào hồi 19h 42 phút ngày 07/12/2007 trong lúc tôi đang thả bộ trên đường Lê Văn Lương thì điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn của một số máy lạ có nội dung: "Sẽ có cuộc biểu tình trước đại sứ quán Trung Quốc vào 9h ngày 9/12/2007".[1] Ngày ấy, hình ảnh cô gái " mảnh mai, gầy yếu đeo cặp kính trắng rất giản dị. Tôi thấy mỗi lần cháu hô to: "Hoàng Sa – Trường Sa !", lập tức các bạn cháu đồng thanh hô đáp lại: "Việt Nam!" " đã làm ông thấy " Từ giây phút đó cảm hứng về Tổ quốc, về Đất nước, về Dân tộc…như bừng sáng, như rực cháy … " . Ngày ấy: "Tôi nhớ tôi đã lọt thỏm vào một đám đông thanh niên, sinh viên và học sinh đang vô cùng phấn khích trước cổng đại sứ quán Trung Quốc. ….Đứng gần tôi là một cháu gái mảnh mai, gầy yếu đeo cặp kính trắng rất giản dị. Tôi thấy mỗi lần cháu hô to: "Hoàng Sa – Trường Sa !", lập tức các bạn cháu đồng thanh hô đáp lại: "Việt Nam!". Tiếng gọi tên Tổ Quốc vang lên từ những lồng ngực trẻ nhanh chóng cộng hưởng thành một trường âm thanh hào hùng lay động, lan ra xa tắp. Bất ngờ cháu gái đó nhận ra tôi, cháu hét lớn: "Các bạn ơi! đưa mic cho thầy Long đi !". Tôi bỗng quên cả tuổi tác, nhanh chóng hoá thân tuyệt đối vào sinh hoạt của các em. Từ giây phút đó cảm hứng về Tổ Quốc, về Đất Nước, về Dân Tộc… như bừng sáng, như rực cháy trong tôi nhanh chóng đưa tôi chìm sâu vào trạng thái như bị thôi miên đến nghẹt thở ".[2] Theo Phạm Thanh Nghiên: " Sự kiện ngày 9/12/2007 biểu thị cho quyết tâm của người Việt Nam kiên quyết bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, hải đảo của tổ quốc chúng ta. Nó cũng gửi lời cảnh cáo đến những kẻ bạc nhược trong chính quyền, hy vọng họ có thái độ mạnh mẽ hơn nữa với chính phủ Trung Quốc, khiến họ phải dè chừng trong mục tiêu lấy quyền lợi chung của dân tộc hay quyền lợi riêng của đảng thống trị đặt lên hàng đầu trong mối quan hệ với Trung Quốc. Nó cũng cảnh báo rằng, bất chấp ngăn cấm, người dân Việt Nam đã bắt đầu có ý thức tham gia các sinh hoạt chính trị thay vì bỏ mặc, buông xuôi cho chính phủ ".[3] Cô lên án: " Đảng cộng sản Việt Nam đã thành công trong việc cấm đoán người dân tham gia vào các sinh hoạt chính trị, trong biểu tình. Chính sách này đã làm cho người dân thấp kém cả về dân trí lẫn dân khí, đẩy cộng đồng vào tâm thế ỉ lại, phó mặc ".[4] Cô tiếp tục công khai xin biểu tình vì hiểu rằng: " Biểu tình, là hành vi hợp pháp, chính đáng của quần chúng để tỏ thái độ phản đối một chủ trương, chính sách đối nội hoặc đối ngoại của nhà cầm quyền can dự tiêu cực đến quyền lợi chung của cộng đồng. Biểu tình đã được thừa nhận trong Hiến pháp Việt Nam và trong Công Ước Quốc tế về quyền con người mà Việt nam đã tham gia ký kết. ……điều 69 trong Hiến pháp Việt Nam- 1992 ghi: "Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin, có quyền được hôi họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật".[4] Ngày 17 tháng 6 năm 2008, cô chính thức đệ đơn lên chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội xin biểu tình. Lời lẽ trong đơn thật rành rọt: "Chiếu theo quy định dưới luật trong Nghị định 38/CP, chúng tôi làm đơn này xin tổ chức một buổi biểu tình. Mục đích, ý nghĩa, thời gian và địa điểm như sau: 1- Mục đích, ý nghĩa: Yêu cầu Chính phủ có biện pháp kiềm chế lạm phát (Các băng rôn có những câu mang nội dung trên) Cô tố cáo sự tráo trở: "Đảng cộng sản Việt Nam khi chưa cầm quyền đã cổ vũ cho quyền biểu tình của quần chúng nhân dân. Lịch sử đảng cộng sản Việt Nam đều ghi lại những cuộc biểu tình do người cộng sản xúi giục đòi "dân cày có ruộng", đòi "dân sinh dân chủ", đòi "tăng lương, giảm giờ làm"… Nhưng khi đảng cộng sản nắm được quyền hành trong tay, dù khi thảo Hiến pháp họ công nhận người dân có quyền "đòi" nhưng thực tiễn thì họ cấm người dân đòi bất cứ điều gì. Ngay cả đòi Trung Quốc ngừng thôn tính lãnh thổ, hải đảo của tổ tiên để lại cho dân tộc ta, trong đó có cả họ nữa" [4]. Thái độ đàng hoàng như vậy, lý lẽ đanh thép như vậy lẽ ra phải được nghiêm túc tiếp thu hoặc tỏ thái độ trân trọng, nhưng không, người ta đã sai công an sách nhiễu, trấn áp, đe dọa rất nhẫn tâm: " …Ngoài hai lần tôi được mời lên cơ quan công an thì thỉnh thoảng người của phòng PA38 lại đến nhà. Họ gặp riêng anh trai của tôi, gần như chỉ thị anh trai tôi phải giám sát tôi. Theo như họ nói thì họ phát hiện được âm mưu các ông Nguyễn Thanh Giang, Vũ Cao Quận, Nguyễn Xuân Nghĩa cử tôi đưa tài liệu "phản động" vào miền Nam cho ai đó…. Họ cảnh báo chung cho cả gia đình tôi biết rằng những đối tượng "phản động" kia nếu bị bắt thì dù chỉ có mối quan hệ dân sự, tôi cũng bị liên đới. Anh trai tôi cũng sợ, mẹ tôi lại càng sợ hơn. Từ đó tôi như bị cầm tù tại nhà" [3]. Không được biểu tình tuần hành, cô biểu tình ngồi. Cô tuyên bố: "Trong sự ý thức về trách nhiệm của một công dân Việt Nam, trong tinh thần Tổ Quốc trên hết, tôi quyết định sẽ toạ kháng ngay trước nhà của tôi khởi từ ngày 14 tháng 9 năm 2008 trở đi để phản đối hành động bán nước, dâng hiến Hoàng Sa và Trường Sa" [6] Cô tự ý thức: "Giải giang sơn gấm vóc mà chúng ta có được ngày hôm nay đã nhuộm thắm mồ hôi, xương máu của biết bao công dân Việt Nam đầy lòng ái quốc. Trong trách nhiệm của một con dân Việt Nam, trong sự biết ơn và trân quý những hy sinh xương máu của tổ tiên, tôi tự cho mình có bổn phận phải tiếp nối truyền thống bảo vệ và gìn giữ đất nước. Sự gìn giữ và bảo vệ không chỉ đơn thuần ở từng mét vuông lãnh thổ mà còn là danh dự và niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Sự gìn giữ và bảo vệ này nằm trong tinh thần Tổ Quốc trên hết, đứng trên mọi bất đồng về ý thức hệ, chính kiến, tổ chức và đảng phái ". [6] Cô ký thác sứ mệnh thiêng liêng ấy vào tất cả chúng ta và tin tưởng: " Chúng ta không thể buông xuôi. Vì mọi sự thờ ơ và buông xuôi sẽ dẫn đến những hành động bán nước tiếp diễn trong tương lai. Chúng ta, không những phải nỗ lực lấy lại những gì đã mất, mà còn phải ngăn chận những gì sẽ mất trong tương lai. Một người, chúng ta sẽ không thành công. Một ngày, một tháng, một năm … Một ngày, một tháng, một năm là quá ngắn để đạt được mục đích. Nhưng với nhiều công dân Việt Nam, bằng trách nhiệm, lương tâm và lòng yêu nước, bằng chiều dài cuộc sống của chúng ta, chúng ta sẽ thành công trong việc tiếp nối sự nghiệp cứu nước và giữ nước của tiền nhân" [6]. Cô chỉ ngồi tọa kháng trong nhà cô, thế mà người ta đã huy động một lực lương công an hùng hậu đông tới trên dưới 20 người vây bắt cô. Tại phiên tòa, luật sư Trần Vũ Hải đã trình bày lý lẽ rất thuyết phục: " …. chị Nghiên có trữ một số tài liệu của một số nhà hoạt động nổi tiếng như ông Nguyễn Thanh Giang, ông cựu chiến binh Vũ Cao Quận, cố trung tướng Trần Độ – bài 'Rồng Rắn'. Họ cho rằng đó là những tài liệu chống nhà nước. Phía Viện Kiểm sát cho rằng những tài liệu đó Bộ Văn Hóa- Thông tin cấm. Chúng tôi đã kiểm tra lại và thấy chỉ cấm lưu hành mà thôi, không thấy nói gì về vấn đề nội dung; không kết luận là những bài viết đó có nội dung chống nhà nước hay không. Có thể có phê phán; nếu những bài viết đó có nội dung chống nhà nước thì phải chăng các tác giả cũng phải chịu trách nhiệm; nhưng ở đây có ai yêu cầu chịu trách nhiệm về các tác phẩm ấy đâu! Viện Kiểm sát trong cáo trạng cũng chưa nêu rõ các tác phẩm ấy chống nhà nước ở điểm gì? Tôi lập luận là có những tác phẩm của những nhà hoạt động nổi tiếng cũng không được lưu hành như hồi ký của ông Đoàn Duy Thành nhưng không ai có thể nói chống nhà nước XHCN được, có thể có phê phán nhưng không phải chống" [7]. Về phần Phạm Thanh Nghiên, cô đã từng bộc bạch tâm can: " Tôi mong các anh hiểu rằng chúng tôi đấu tranh để có nền Dân chủ thật sự, để có một thể chế chính trị đa nguyên đa đảng thay thế thể chế chính trị độc đảng chứ không phải để lật đổ đảng cộng sản. Và khi có sự cạnh tranh lành mạnh trên chính trường thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn có thể lãnh đạo đất nước nếu thật sự xứng đáng và được nhân dân tin tưởng. Cá nhân tôi biết rằng trong hàng ngũ đảng cộng sản Việt Nam có nhiều những người tài giỏi và đức độ. Và ngay cả những người công an các anh cũng có những người rất nhân hậu. Tôi không đồng tình với ai đó cho rằng tất cả những đảng viên đảng cộng sản đều xấu. Hay phải xoá bỏ đảng cộng sản, tôi không đồng tình như vậy. Các anh có biết khi tôi gặp gỡ các nhà Dân chủ, họ nói với tôi những gì không? Họ luôn muốn tôi ghi nhớ rằng, khi làm việc với công an phải tỏ ra khiêm tốn, lễ phép. Và nhất là phải ghi nhớ công an cũng là đồng bào ruột thịt của mình, phải thương yêu họ. Họ đã dặn tôi phải như thế đấy, trong khi chính những con người này đã bị chính công an đàn áp chỉ vì họ dám lên tiếng đấu tranh, nhiều ngườì trong số đó đã bị tù đày, vậy mà họ vẫn nhắc nhở nhau điều đó. Khi tôi tiếp xúc với những người đấu tranh Dân chủ, tôi cảm nhận được đó là những con người rất nhân hậu, dũng cảm và có nhân cách cao thượng. Chúng tôi gặp nhau để cùng thăm hỏi, động viên nhau, để nhắc nhau những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống chứ không phải để bàn chuyện lật đổ đảng cộng sản như các anh vẫn gán ghép. Tôi mong các anh hiểu được điều này.Và đó cũng là cách hành xử rất khác nhau giữa những người đấu tranh Dân chủ và những người công an các anh.Tôi ước mong một ngày các anh hiểu ra điều ấy và đối xử với chúng tôi như chúng tôi đã đối xử với các anh" [8] Thế mà họ vẫn đang tâm kết án cô 4 năm tù giam và 3 năm quản chế, để rồi cho đến hôm nay, giữa những ngày lạnh giá này cô vẫn co ro trên sàn lạnh trại giam Ba Sao ở Thanh Hóa mà hậu quả của nó không chỉ hủy hoại sức khỏe của cô, khống chế nghiệt ngã đời sống vật chất của cô mà có thể sẽ kéo dài đến vô tận số phận đơn lẻ của một người phụ nữ nay đã ba mươi tư tuổi! Không biết cái ông Nông Đức Mạnh, bây giờ nghỉ việc, nhàn rỗi hơn, có lúc nào lương tâm chợt tỉnh thức để nghĩ đến một nạn nhân vô cùng oan khuất dưới triều đại ông không? Không biết ông có rùng mình rợn người trước khoảng thẳm sâu hun hút giữa cái " thiên đường gian dối " mà con trai ông đang chễm chệ và cái " địa ngục oan khiên " mà Pham Thanh Nghiên đang lê lết không? Nước mắt tôi giàn giụa. Phạm Thanh Nghiên bé nhỏ, gầy yếu quá ! Cách đây hơn 3 năm, trong nhập nhoạng tối, Nghiên bước vào nhà tôi run lập cập. Cháu nội của tôi vội đưa quần áo của mình, dẫn cô vào phòng tắm. Mặc dù Nga My mới có 11 tuổi nhưng Nghiên mặc quần áo của cháu không chỉ vừa mà còn đẹp nữa. Hôm ấy, Nghiên kể cho chúng tôi nghe một chuyến vi hành gian nan, quả cảm như một trích đoạn Đường Tăng thỉnh Kinh trong Tây Du ký. Chuyện của Nghiên hấp dẫn đến nỗi tâm tư tôi như dập dềnh trở lại vùng biển Lạch Trường nghèo khổ ngày nào cùng những ngư dân từng phải muối mặt khổ tâm nhận ruột tượng gạo của tôi để nấu ăn cho tôi, một cán bộ Đoàn được điều động về địa phương mình làm "Phát động giảm tô", trước cải cách ruộng đất. Thuở ấy nghèo khổ đến mức khi tôi hỏi một em nhỏ: " Cháu ăn cơm chưa? " thì cháu trả lời: "Sao thầy hỏi dại thế!". Tìm hiểu mãi tôi mới biết hàng ngày dân ở đây chỉ ăn khoai trừ bữa. Ăn cơm tức là nhà có đám ma, đám giỗ. Mấy hôm sau, tôi được đọc trên mạng bài viết của Nghiên, kể lại: "Khởi hành lúc 8 giờ từ Hà Nội, đúng 12 giờ trưa, hai chúng tôi mới đến được Thanh Hoá. Cho đến hôm nay, tôi cũng khó lý giải tại sao một người vốn mắc bệnh "say xe" như tôi lại có thể ngồi lì trên ô-tô hơn 4 giờ đồng hồ như vậy …… Việc tìm kiếm không mấy dễ dàng. Chúng tôi chỉ được biết họ thuộc hai xã Hoằng Trường và Hoà Lộc. Sau khi ăn trưa tại một quán ven đường, con trai người chủ quán chở chúng tôi bằng xe tắc-xi đến xã Hoằng Trường với chặng đường ngót ba mươi cây số. Số tiền phải trả cho chuyến tắc-xi gấp gần ba lần số tiền đi từ Hà Nội về Thanh Hoá. Đến Hoằng Trường, hai người chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình bằng đôi chân trên con đường đất ghồ ghề gần 10km, tìm tới nhà của các ngư phủ bị nạn. Càng đi sâu vào làng, cái nghèo của làng chài càng hiện rõ. Khác hẳn những hình dung trước kia của tôi về một phiên chợ tấp nập của miền quê biển. Ở đây, chợ chiều vắng ngắt, vài quán lá lụp xụp, hàng hoá nghèo nàn…" [9]. Ký ức xưa mang mang buồn trong tôi bỗng trào sôi căm uất với những đoạn kể tội ác của bọn giặc Trung Quốc: "Thuyền ra biển được hai ngày thì gặp tầu chiến Trung Quốc. Họ rượt đuổi chúng tôi. Chúng tôi không hiểu tại sao họ rượt đuổi. Đây là ngư trường chúng tôi vẫn hành nghề từ bao năm nay. Trước đó, họ không bắn pháo hiệu hay có bất cứ tín hiệu gì cảnh cáo trước, càng không có bất cứ biểu hiện gì để chúng tôi tin là họ sẽ tấn công chúng tôi cả.". Anh Nguyễn Văn Dũng, một trong tám người sống sót kể lại. …… "Hôm đó là sáng ngày 8 tháng 1 năm 2005…". Trương Đình Thái, kể với một tâm trạng vẫn còn kinh hãi: " Chúng bắn vào các đồng nghiệp của em, sau đó xả hơi cay vào các nạn nhân. Tám người chết, còn em và chủ tầu bị thương ". Khi tôi gặng hỏi để biết chi tiết hơn, Tháí không thể nói gì thêm: " Hồi em được chúng thả về, thi thoảng em la hét, ai hỏi em cũng nói không biết gì. Những tràng súng bắn quá gần và xác đồng nghiệp đổ vật xuống boong thuyền khiến em bị chết lâm sàng. Vết thương của em nặng, gia đình phải vay mượn tiền để mang em ra Hà Nội mổ lại. Bây giờ vẫn đau ". Thật không dễ quên đi quá khứ kinh hoàng, không phải ai cũng đủ can đảm để kể lại. Còn đang bối rối thì đột nhiên Thái bất ngờ nói với tôi: " Chị ơi, họ làm sống em chị ạ". Phút chốc tôi rùng mình. Nhìn gương mặt của Thái, tôi linh cảm cụm từ "làm sống" là thế nào. "Sau khi thực hiện tội ác, chúng trói những người còn sống lại và cho tám xác chết vào tám túi ni-lông ". Anh Dũng kể thay cho Thái: " Lúc tàu Trung Quốc đuổi thì tôi cũng biết, nhưng đang ở dưới khoang thuyền. Khi tôi lên, cảnh tượng thật hãi hùng, người chết, người bị thương, người bị còng tay. Tôi là người cuối cùng bị còng ". Anh Dũng còn cho biết thêm: Lên thuyền của các anh có bảy tên lính hải quân Trung Quốc cao lớn, tên nào tay cũng lăm lăm một khẩu súng. Buổi chiều, chúng đưa các anh về đảo Hải Nam, cho mỗi người một tô mì, sau đó nhốt mỗi người vào một buồng riêng biệt. Hai ngừơi bị thương thì chúng "làm sống", tức là xử lý vết thương không dùng thuốc gây tê. Sau một vài phút để trấn tĩnh trở lại, Thái nói: "Chúng dùng dao khoét vào đùi em, lấy viên đạn ra; em bị bắn 2 phát, một phát vào đùi phải đau đớn vô cùng. Khi chúng khoét xong, cho em tô mì. Sáng hôm sau chúng lôi em đi lấy cung". ….. "Tháng 1 năm 2005, mười sáu con người cùng đi đánh cá trên một chiếc thuyền, tám người vĩnh viễn ra đi, tám người còn lại trở về với nỗi kinh hoàng tột độ" [9]. Đọc bài viết, tôi bàng hoàng. Hờn căm sôi sục và xúc động lặng người. Trong những cô hồn tha phưong kia, trong những người bị "làm sống" kia có ai đã từng đổi khoai lấy cơm của tôi rồi giúp tôi dán khẩu hiệu trong đợt công tác "Phát động giảm tô" ngày ấy? Bài viết thật xuất sắc. "Uất ức- biển ta ơi" của Phạm Thanh Nghiên là một phóng sự điều tra xứng đáng xếp vào tuyển tập thể loại này của Việt Nam. Nhưng, oái oăm thay, chính vì vậy mà người ta quá sợ hãi và đã quyết định phải tống con người tài năng này vào tù! Với tinh thần khoa học nghiêm túc, tôi chân thành đề nghị mọi người hãy tìm đọc lại và lưu giữ để khi có điều kiện thì kiến nghị Nhà nước trao tặng giải thưởng lớn cho bài viết và suy tôn tác giả. Một trí thức yêu nước nổi tiếng đã viết: "Tôi không biết chị Nghiên và cũng chưa một lần đối diện hay đìện đàm cùng chị Nghiên, nhưng tôi theo dõi rất kỹ những việc chị Nghiên làm cho người Việt Nam trong nước, đặc biệt là ngư dân Việt Nam đánh bắt cá ở biển Đông. Năm 2005 lũ giặc cướp biển Đông tự do bắn giết ngư dân VN ta trong phần lãnh hải thuộc về chủ quyền VN nhưng nhà nước … không dám mỡ miệng lên tiếng phản đối lũ giặc cướp man rợ phương Bắc. Chị Nghiên lặn lội đường xa đi từ Hải Phòng về Thanh Hoá thăm hỏi, an ủi những gia đình ngư dân VN bị bọn hải tặc biển Đông giết hại, chị Nghiên chụp hình, viết phóng sự "nóng hổi" phổ biến trên Internet toàn cầu tố cáo bộ mặt dã man của bọn bành trướng Bắc Kinh và đòi công lý, lẽ phải cho những ngư dân VN thấp cổ bé mồm. Nhẽ ra nhà nước CHXHCN VN phải trao tặng chị Nghiên huy chương vàng về tinh thần yêu nước, yêu nhân dân mới đúng lẽ nhưng lại ngược đãi trù dập chị Nghiên … Chị Nghiên đúng là một nữ anh thư thế kỷ XXI xứng đáng con cháu Bà Trưng – Bà Triệu.Và tinh thần yêu nước của nữ anh thư Phạm Thanh Nghiên bất diệt !!!" [10] Hà Nội 15 tháng 3 năm 2011 [1] Nguyễn Thượng Long – "Phạm Thanh Nghiên và những kỉ niệm…" Chúng ta là Cù Huy Hà Vũ! Chúng ta là Cù Huy Hà Vũ, 20/3/2011 |