Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

LUẬT SƯ LÊ THỊ CÔNG NHÂN LAI BỊ BẮT GIỮ

2 NGÀY LIÊN TIẾP & "ĐƯỢC XỬ PHẠT" VI PHẠM QUẢN CHẾ 1,5 TRIỆU ĐỒNG
FNA, Cánh chim Hòa bình từ Lạng Sơn, 31-12-2010
Luật sư Lê thị Công Nhân đã bị mật vụ cộng sản bắt giữ 2 ngày liên tiếp 29 và 30 tháng 12 năm 2010 và "được" ra quyết định xử phạt 1,5 triệu đồng do lần vi phạm án quản chế. FNA ghi lại sự việc cụ thể như sau:
BỊ BẮT NGÀY 29-12
10.30h tối ngày 29-12-2010 khi luật sư Lê thị Công Nhân cùng anh Ngô Duy Quyền-là anh trai ruột của sinh viên Ngô Quỳnh, đến ga Hà Nội để lên chuyến tàu 11h tối vào Huế thăm linh mục Nguyễn Văn Lý thì bị khoảng 20 công an mặc cảnh phục và mật vụ A42 ập đến bắt ngay khi 2 người vừa bước chân qua cửa soát vé. Công Nhân nhận ra họ do có một số trong đám mật vụ đó cô nhớ mặt thậm chí là quen mặt và một số biết tên như nữ mật vụ Võ, nam mật vụ Hoàng. Công Nhân cho biết những công an này xuất hiện nhanh đến mức "bỗng dưng" như từ dưới đất chui lên, hoàn toàn không xưng tên, chức vụ công việc, một đặc trưng tiêu biểu của kẻ mặc cảm mình làm việc xấu nên phải giấu tên, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị bắt giữ vì nhiều mật vụ theo dõi canh gác cô chặt chẽ từ mấy ngày qua. Luật sư Công Nhân gọi mật vụ cộng sản là "thế lực bóng tối, bước ra từ bóng tối và trở về với bóng tối, còn đáng ghê sợ hơn Đông Xưởng của Ngụy Trung Hiền thời nhà Minh bên Tàu." Dù vậy luật sư và người bạn trai của mình vẫn có hy vọng nhỏ nhoi là chính quyền sẽ thay đổi một chút, không hành xử gian ác cách cực kỳ vô lý và tràn đầy mặc cảm như họ vốn vẫn làm như một truyền thống với những người đấu tranh dân chủ. Chỉ cần 2 người dân chủ gặp nhau cách đơn giản thôi cũng đủ làm họ phải lo lắng huy động một lực lượng đông đảo để chặn bắt. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện vẫn vậy, cộng sản hoàn toàn không thay đổi mà còn ngày càng đi đến sự tột cùng của trơ trẽn vô liêm sỉ trong việc thể hiện nỗi sợ hãi run rẩy đến tận tâm can tiếng nói của những người dân chủ.
Nhà ga khi ấy vắng tanh không một bóng người làm Công Nhân rất ngạc nhiên vì còn 30 phút nữa tàu mới chạy và quãng thời gian này luôn là thời gian đông nhất người đến đi tàu và tiễn đưa nhau. Mãi sau cô mới biết là mật vụ và công an ga Hà Nội đã bắt ép hành khách phải vào trong khoang tàu ngồi đợi cho đến giờ tàu chạy còn người thân đưa tiễn thì bị buộc phải ra về hết để công an Đảng thuận tiện trong việc bắt giữ và bưng bít việc bắt giữ này. Cảm giác khi đứng giữa nhà ga hoang vắng trong một đêm mùa đông lạnh lẽo và bị đông đảo mật vụ vây kín, chia cách với người bạn rồi bị bắt đem đi để lại ấn tượng đặc biệt vừa đáng sợ vừa thú vị với cô. Sau đó mật vụ áp giải cô vào văn phòng công an ga Hà Nội và lại tiếp tục tua băng rè sỉ vả cô và lập biên bản vi phạm án quản chế với cô. Công Nhân không ký vào bất  kỳ biên bản giấy tờ nào có nội dung quy kết cô vi phạm án quản chế, và chỉ nói đúng một câu duy nhất khi một nam mật vụ "no name" cao lớn mặt không đẹp (nhưng hơi rỗ nên lại thành ra xấu !?) ra rả mạt sát cô là thiếu hiểu biết, là kẻ lệch lạc ngoài lề xã hội, bị bắt bao nhiêu lần vẫn chứng nào tật ấy, rằng "Thế này thì lại được Đảng tặng phiếu bé hư thôi." Cô nói vậy làm công an ga mặc cảnh phục phải nhịn lắm mới không để cười to.
Băng rè ca ngợi đảng quang vinh và bác Hồ vĩ đại còn chị Công Nhân thì ngu dại tiếp tục được tua đi tua lại bằng những cái loa mồm thông qua những cái đầu đã biến thành cỗ máy và những trái tim đã thành gỗ đá của tầng tầng lớp lớp các mật vụ suốt hơn 1 tiếng đồng hồ sau đó. Trong lúc mật vụ hì hục thay nhau tua băng cách vất vả và với bộ mặt gượng ép đến méo mó khô khan để thuyết phục cô rằng đất nước Việt Nam nhờ ơn Đảng và bác Hồ đã trở nên vô cùng phát triển, giàu đẹp, văn minh dân chủ làm cho bản thân họ rất chi là hạnh phúc và tràn đầy lòng tự hào, còn những người  đấu tranh dân chủ chỉ là những kẻ phá đám đi ngược lại dòng chảy tất yếu của xã hội (dòng chảy cộng sản tất yếu dẫn đến suy đồi diệt vong thì có !) thì Công Nhân đem quyển Kinh Thánh Tân Ước ra đọc mà một người bạn của cô là luật sư Lê Quốc Quân đã tặng khi cô vừa mới trở về từ nhà tù nhỏ. Mật vụ Võ và nam mật vụ cao lớn mặt rỗ rất khó chịu về điều này, gằn giọng bảo Công Nhân phải "nghiêm túc làm việc" (làm việc gì hiểu được chết liền !?) và không được đọc Kinh Thánh. Công Nhân cho biết lúc đó nỗi nhớ Thượng tá Ngô Quang Du trỗi dậy mãnh liệt với kỷ niệm chính anh công an nổi này đã rình lấy trộm quyển Kinh Thánh cô để trên bàn đem dấu đi trong lúc cô đi vệ sinh trong một cuộc thẩm vấn ở 87 Trần Hưng Đạo dịp cô bị bắt ở lớp học nhân quyền tháng 2-2006 cho đến khi cô bị bắt đi tù 3-2006. Và sau đó là cuộc tranh cãi nảy lửa giữa Công Nhân và Ngô Quang Du xem là hành vi của Ngô Quang Du có phải là ăn trộm không. Thật cay đắng cho Đảng và bác Hồ xiết bao khi phần thua đã không thuộc về Công Nhân như họ mong đợi vì 2 yếu tố cơ bản của tội ăn trộm là lấy tài sản của người khác mà không có sự đồng ý của họ và lấy cách lén lút đã làm cho Ngô Quang Du trở thành tên trộm vô cùng ấu trĩ và nực cười đối với cô "Vậy mà mặt hắn cứ vênh lên cứ như vừa làm được việc hay ho khác thường lắm ý, đắc chí đến nỗi không còn gì để cãi nhưng vẫn sĩ diện đến tận khi kết thúc cuộc thẩm vấn và thả tôi ra hắn mới trả tôi quyển Kinh Thánh."
Khoảng 11.30h tối mật vụ đưa luật sư Công Nhân về công an phường Phương Mai phố Phương Mai để tiếp tục thẩm vấn, lúc này mật vụ mới rút ra một xấp tài liệu in chữ chi chít đánh dấu high light mà theo lời họ đó là những gì Công Nhân đã từng nói, viết trên mạng giờ họ chỉ lấy xuống cho cô đọc và ký xác nhận điều mình đã làm. Mật vụ tập trung cao độ,  người này hỗ trợ người kia, anh này thay phiên chị nọ để hỏi cô một câu hỏi nội dung cực hay và có dư âm của danh ngôn nổi tiếng, là "Hãy nghĩ xem mình đã làm gì cho tổ quốc mà lại đi đòi dân chủ?" Cái đoạn "mà lại đi đòi dân chủ?" hiểu được logic người nói thì quả là một thách thức khó tả. Các ngón đòn nhục mạ được mật vụ tung ra hết cỡ, thậm chí khi không còn gì để nói + buồn ngủ quá (người viết đoán thế) nên mật vụ Việt (khoảng 45 tuổi, đầu hói với đôi môi siêu mỏng) có vẻ cao cấp nhất trong hội công an đảng chỉ biết còn đảng còn mình-còn mày còn tao, đã tạm biệt cô bằng câu "Tưởng Lê thị Công Nhân thế nào? Cũng chỉ là một kẻ thiếu hiểu biết, ngu đần, mất dạy!" làm cô cũng đáp lại một câu trả lời tương xứng, rằng "Tưởng Công Nhân cũng giống như mình là cháu ngoan bác Hồ, hóa ra nó chẳng giống mình gì cả!" Mật vụ Việt chửi cô là mất dạy sau khi anh này khuyên Công Nhân là "Hãy nhớ Hồ Chí Minh là người đã mang lại độc lập hòa bình cho đất nước này nếu không đã không có cô được ăn học sống sung sướng như ngày hôm nay và hãy noi theo tấm gương đó". Phòng thẩm vấn là phòng họp của công an phường trên tầng hai nên có một tượng Hồ Chính Minh bằng thạch cao to tướng theo đúng quy định bắt buộc phải có của bất kỳ phòng họp của cơ quan hành chính nhà nước nào. Khi nghe mật vụ Việt nói vậy cô không chịu nổi sự điên rồ cuồng tín của đám mật vụ nữa, cô đáp "Tôi thà chết chứ không đời nào học hỏi Hồ Chí Minh kẻ đã giả danh người khác để viết sách tự ca ngợi mình là "một người khiêm nhường đến thế" anh vẫn nhớ cái tên Trần Dân Tiên chứ. Đó là không còn là sự giả dối bình thường mà là sự đốn mạt. Hồ Chí Minh với tôi là tên quốc tặc đại lưu manh." Thế là mật vụ này gào lên chửi cô là mất dạy khi dám chỉ tay về phía tượng thạch cao vô cảm của Hồ Chí Minh mà nói vậy. Cô nói thêm với mật vụ Việt "Xin anh nhớ cho, họ Nguyễn của anh và họ Lê của tôi có từ ngàn đời rồi, và vẫn là người Việt Nam chứ không phải do Hồ Chí  Minh đẻ ra tổ tiên ông bà của anh đâu." Gần 10 mật vụ thay nhau thẩm vấn, dọa nạt, thuyết phục cô về cái đảng cộng sản Việt Nam vô luân và cái xã hội ô nhiễm rối tinh rối mù này là mỹ mãn, là tuyệt đẹp và văn minh, là thế giới phải thừa nhận và ngợi khen, và đặc biệt là họ bắt cô cũng phải cảm thấy hạnh phúc sung sướng và ngập tràn tự hào như họ. Cái đoạn bị bắt phải cảm thấy sung sướng như người khác sướng sung này thì cô chịu, thậm chí còn không hiểu là họ đang nói gì. Công Nhân bảo "Tôi không hiểu nổi các anh chị thế nào nữa ! Tại sao lại cứ nói thay người khác thế và cứ bắt người khác phải cảm thấy như mình ? Bất đồng quan điểm thì thôi không chơi với nhau nữa, tìm đứa khác mà chơi, sao lại phải gia công tốn sức bắt người khác phải có cảm giác như mình? Hay nhỉ ! Oái oăm đến thế là cùng !"
Họ còn hỏi cô "Chị thấy trình độ tính cách các anh bạn chị như anh Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Văn Đài khác nhau như thế nào? Chị đánh giá cao ai?", Công Nhân đáp "Tôi không trả lời những câu hỏi ly gián thô thiển như vậy?" Họ trưng ra các bài thơ của cô được in trên giấy, và nói thế mà gọi là thơ àh, có biết luật làm thơ Đường, thơ lục bát thơ thất ngôn bát cú không . Cô nói lúc đấy cô thấy họ vô duyên tợn vì cô có làm thơ theo lối đó đâu cơ chứ. Cô đáp "Các anh chị không thích thơ của tôi thì tùy thôi, chẳng có vấn đề gì cả.". Mật vụ say sưa hỏi đi hỏi lại "Chị được bọn phản động nước ngoài trả bao nhiêu tiền cho mỗi bài thơ (Đúng là hoang đường đến kinh dị?), ngày quốc tế nhân quyền vừa rồi trả lời phỏng vấn nhiều như thế chắc được chục nghìn đô nhỉ?" Miệng nói, tay của mật vụ mặt rỗ cao to giơ lên tờ giấy in cuộc trả lời phỏng vấn với phóng viên Mặc Lâm RFA và cuống quít hỏi trong sự tò mò quái dị "Bao nhiêu tiền ? Bao nhiêu tiền?" cô đáp "Ôi tội nghiệp tôi không, tội nghiệp cả RFA nữa ! Tôi thề trong danh Chúa chưa bao giờ có ai bảo tôi phải viết cái này nói cái nọ để họ cho tôi tiền. Tất cả những gì tôi làm đều là tự nguyện và chưa hề nhận một đồng nhuận bút nào. Và tôi nghĩ nhuận bút  là hoàn toàn chính đáng để tái tạo sức lao động đóng góp cho công cuộc dân chủ hóa đất nước. Không khéo ngày Việt Nam có dân chủ, người ta lại tích góp trả nhuận bút cho tôi một thể, thì cũng được một khoản ấy nhỉ ?".
Đám mật vụ thi nhau sỉ nhục luật sư Công Nhân cách thậm tệ, đại ý rằng "Chị và những kẻ như chị chỉ là loại vô công rồi nghề, không chịu lao động đổ mồ hôi sôi nước mắt như chúng tôi (Nghe ghê người !) để  kiếm sống cách chính đáng và được xã hội tôn trọng, chỉ là bọn phản động bán nước vì tiền. Ngày xưa loại như chị bị tử hình từ lâu rồi, Đảng và nhà nước quá nhân đạo quá tử tế với các người mà các người không biết điều." Luật sư Công Nhân đáp "Bán nước vì tiền ư? Bán cho ai, ai mua? Mua làm gì? Bán nước được bao nhiêu tiền? Bán xong chưa? Kiếm tiền bằng cách này nghe ra vất vả quá, lại còn bị chửi nữa, làm công an giàu hơn nhiều. Đấy, bán nước lãi 3 năm tù đấy, tiền thì không có 1 xu, thêm 3 năm quản chế, và thậm chí quản thúc suốt đời, mà cũng chả biết bọn mua là đứa nào, cứ đi bán rong tùm lum thôi, chỉ có đảng cộng sản là đã thật sự ký hẳn hợp đồng bán nước cho Trung Quốc và lãi rất nhiều tiền mặt. Các anh chị chắc biết rõ chuyện này?" Công Nhân nói như vậy mà đám mật vụ đông đảo chỉ đáp lại bằng sự im lặng bao trùm và chống cự yếu ớt bằng câu nói "Chị ăn nói cẩn thận, phải chứng cứ."
Đề tài về Công đoàn Độc lập và anh Trần Ngọc Thành, người bạn ở Ba Lan của luật sư Công Nhân tiếp tục được mật vụ lưu tâm cách đặc biệt. Câu trả lời của cô vẫn như trước "Công nhân Việt Nam phải có công đoàn độc lập của mình và sẽ có. Công nhân Việt nam quá khổ và bơ vơ rồi. Còn công đoàn quốc doanh của đảng không giúp ích được gì cho họ cả mà còn thêm ăn hại, chỉ là hình thức dối trá với xã hội." Nội dung này mật vụ chỉ hỏi và khi nghe luật sư Công Nhân nói vậy thì họ cười mỉa mai coi thường, cứ như họ chưa từng nếm mùi dối trá và vô bổ của công đoàn quốc doanh vậy.
Mật vụ cao to mặt rỗ nhấn mạnh "Chị đi tù chắc thu được nhiều bài học quý giá. Loại người như chị phải bị tống vào từ để trừng trị." Công Nhân nói "Ồh! Anh nói phản động Đảng và nhà nước quá đi, ở Việt  nam không có nhà tù, mà chỉ có trại giam và trại cải tạo thôi. Có nghĩa là đảng và nhà nước thương dân muốn cải tạo dân tốt lên nên mới cho đi cải tạo. Nhưng tôi nghĩ anh nói đúng đấy, làm gì có cải tạo, chỉ có trừng trị mà thôi, từ giờ tôi đề nghị đổi tên trại cải tạo là trại trừng trị, nghe nó thẳng thắn đỡ mị dân." Rồi cô tự chỉ vào người mình và nói "Anh có thấy tôi tốt lên sau khi đi tù về không? Không chút nào đúng không? Đảng chọn nhầm sách lược với tôi rồi. Nói cho anh biết khi đi tù tôi ngây thơ về những tội ác và sự chà đạp nhân quyền của chế độ này lắm, và nhờ có đi tù mà tôi thấm thía tận xương tủy thế nào là cộng sản. Bài học lớn nhất ở trong tù và thành nỗi ám ảnh với tôi là việc trại giam bắt tù nhân tắm ngoài trời. 200 mụ đàn bà trần như nhộng, mưa gió bão bùng hay nắng cháy chang chang vẫn cứ phải tắm ngoài sân giữa trời như vậy. Mặt sân rơi vãi cơm và rau lợn thừa, bê bết máu me hành kinh, ai tắm cứ tắm, ai rửa bát cứ rửa bát. Nhân quyền nhân phẩm của người Việt Nam dưới chế độ này là vậy đó. Nhờ đi tù mà tôi càng hiểu biết về hiện trạng nhân quyền Việt Nam và nuôi dưỡng ý chí chống lại chế độ tàn ác bất nhân vô luân vô đạo này." Mật vụ này đáp "Họ vi phạm pháp luật bị đi tù nên bị như phải là đúng rồi. Thì mới cải tạo được họ chứ" Công Nhân nói "Nếu vậy thì hãy thừa nhận với thế giới, với các đoàn viếng thăm nhân đạo và với chính người dân trong nước. Việc gì phải che giấu chối phắt đi, bịa ra là tù nhân được tắm trong nhà tắm. Tôi ghê tởm cùng cực sự dối trá trơ trẽn vô độ của chính quyền này. Tôi nói sai anh cứ dang tay ra mà đánh tôi luôn đi, tôi chấp nhận không kêu 1 lời." Anh này không nói gì nữa đứng phắt dậy đi ra ngoài, dấu hiệu của chút tự trọng còn rơi rớt lại.
Gọi là rau lợn là còn lịch sự, vì các tù nhân nông thôn nói rằng lợn ở quê họ còn không thèm ăn cái loại rau mà chính quyền phát tù nhân.
Hồi còn bị giam ở nhà tù Hỏa Lò năm 2007, công an trại giam đã hủy nhiều đơn kháng cáo và mời luật sư của luật sư Công Nhân chỉ vi cô đã viết Hỏa Lò là "Nhà tù số 1" trong đơn. Thậm chí Trung tá Hà còn nói với cô "Ở Việt Nam không có nhà tù, mà chỉ có trại cải tạo để làm cho con người ta tốt lên thôi."
Đố biết cái gì có thể điên rồ hơn là cái chế độ độc tài cộng sản !
Đảng và nhà nước độc tài cộng sản Việt Nam làm vậy mà vỗ ngực tự khen mình là quá nhân đạo, tử tế thì đúng là kết quả của trí óc hoang đường và tâm hồn không lành mạnh.
Cuộc thẩm vấn kết thúc và Công Nhân được thả về lúc 1.15h rạng sáng ngày 30-12-2010 với một cái giấy yêu cầu đến công an phường Phương Mai tiếp tục "làm việc" vào 9h sáng cùng ngày để được "nhận quyết định xử phạt tiền vì đã vi phạm án quản chế". Công Nhân nói cô choáng váng "Cái gì thế này? Bỗng dưng mình nhớ tới Trịnh Hội với câu chuyện anh này bị công an bắt trả tiền thuê cho chính căn phòng mà anh bị công an Đảng nhốt mấy ngày trời để đi thẩm vấn, và đến giờ thì Trịnh Hội vẫn chưa thể nghĩ ra được đó là kiểu hành xử quái quỉ gì trên đời này. Mình tự hỏi đã có bao nhiêu người đấu tranh dân chủ bị đi tù, bị quản chế và bị phạt tiền vì đi khỏi nơi cư trú, dám sang tận phường khác như mình? Bỗng dưng lại thành hàng độc, không đụng hàng ai hết !" Xin thông tin thêm, ga Hà Nội thuộc địa bàn quận Đống Đa, cùng quận sở tại của luật sư Công Nhân, chỉ khác phường.
Việc hỏi tên và chức vụ của mật vụ luôn là cuộc tranh luận hot vô cùng, vì mật vụ đã được cài đặt sẵn chế độ che giấu nhân thân cực kỳ công phu, đến độ khi không còn gì để đối đáp lại là tại sao lại giấu tên thì nữ mật vụ Võ mặt vênh lên và nói "Tên của chúng tôi chỉ nói cho những người xứng đáng được nghe!" Kiêu kỳ đến thế là cùng!
Chú thích, sau khi kiên quyết hỏi tên những người bắt mình và làm việc với mình thì luật sư Công Nhân thường thất bại thảm hại vì họ quyết tử dấu kín tên và chức vụ của mình, nhưng có đôi khi hiếm hoi mật vụ cũng trả lời tên của họ, và thường thì là tên giả, nhưng giả mà được dùng như thật, và phải có đến mấy cái tên giả như vậy mãi rồi cũng chả nhớ cái thật của mình là gì nữa !
Trời lạnh đêm khuya, luật sư Công Nhân đi bộ về nhà người run lập cập và đôi mắt mờ đi vì quá mệt mỏi. Luật sư Công Nhân bị cận thị 6 độ.
BỊ BẮT NGÀY 30-12
Sáng hôm sau, thứ 5, 30-12, luật sư Công Nhân vẫn như thường lệ không đến trụ sở công an theo lệnh, dù trong lòng vô cùng tò mò không biết chính quyền sẽ phạt cô bao nhiêu tiền, vụ phạt tiền này mới quá, quái thai tởm lợm quá, làm cô bất ngờ nhưng cô vẫn ở nhà, vì dấu vết mệt mỏi đậm sâu của cuộc bắt giữ và thẩm vấn vào lúc midnight làm cô có cảm giác mình sống trong một bộ phim hành động giật gân vậy và thấu hiểu đến thẩm thía sự mờ tối và quỷ ám của cộng sản.
10.30h sáng cô và người bạn đến quán ăn 123, 55 phố Huế ăn trưa. 2 người ăn xong lúc 11.30h thì ngay khi bước chân ra khỏi quán cô đã nhận ngay ra một đám mật vụ đông đảo hoàn toàn mặc thường phục lao đến với máy quay phim bật sẵn quay thẳng vào cô và người bạn. Đám mật vụ ập đến như tia chớp túm chặt tay cô bẻ ra phía sau và xô đẩy cách bạo lực cô vào thẳng công an phường Ngô Thì Nhậm 59 phố Huế, cách quán ăn chưa đến 10m. Trong đám mật vụ có một tên tương đối già, người thấp không gầy, gương mặt côn đồ và gian ác vượt trội so với đồng nghiệp, bấu vào tay, vai và đẩy cô đi rất mạnh làm cô rất đau. Luật sư Công Nhân nói cô ghê sợ sự côn đồ mê muội của công an cộng sản. Cô tức giận và quát tên công an già là "Buông tôi ra, đồ mất dạy." Bọn chúng thi nhau vây kín xung quanh cô và đẩy cô thật nhanh vào bên trong lên tầng 2 của công an phường Ngô thì Nhậm. Ấy vậy mà suốt 11 tiếng đồng hồ thay nhau thẩm vấn luật sư Công Nhân, mật vụ vẫn trơ trẽn đến mức thành tự tin đòi sự bắn luật sư Lê thị Công Nhân với điệp khúc "Đảng và nhà nước quá nhân đạo, quá tử tế với đám dân chủ các người, chứ lẽ ra thời xưa là phải bị tru di tam tộc rồi còn bây giờ là xử bắn." Luật sư Công Nhân nói "Vậy thì xử bắn đi. Cảm thấy mình đúng thì cứ tự tin mà làm để sau này con cháu nó hưởng phúc đức từ bố mẹ."
Khi bị bắt lên tầng hai, Công Nhân lấy điện thoại ra định báo tin cho mẹ cô thì ngay lập tức đám công an xô ào tới bắt cô tắt điện thoại và đặt lên mặt bàn, cô không làm và nói đó là tài sản của cô và đây không phải là nơi cấm dùng điện thoại, muốn thu giữ tài sản thì đưa lệnh đây. Mật vụ nói "Phải tuyệt đối chấp hành mọi mệnh lệnh của công an khi làm việc với công an." Cô hỏi quy định gì vậy, ở đâu vậy, cả đám mật vụ nhao nhao gào lên "Chị không cần biết, chỉ cần tuân thủ thôi." Một nam mật vụ lao đến chộp lấy tay cô và một nữ mật vụ hình như tên là Vân Anh (nhưng cũng có thể là tên giả !?) giật lấy điện thoại của cô và đập mạnh xuống bàn (khi về đến nhà cô kiểm tra mới biết chiếc điện thoại đã bị chập cheng sau cú đập đầy nhiệt huyết cộng sản của nữ mật vụ này!) miệng như một kẻ mất trí không ngớt gào thét chửi rủa sỉ nhục luật sư Công Nhân. Luật sư Công Nhân hoàn toàn không nói gì đút 2 tay vào túi áo khoác nỉ và tựa đầu vào lưng ghế, thì ngay lập tức tên mật vụ già lao đến túm tay cô giằng ra khỏi túi áo, 1 tay thì bấu vào vai cô. Luật sư Công Nhân nói "Đừng có động vào người tôi, phải có lòng tự trọng chứ!" Tên này phát điên phát rồ côn đồ như một thứ mà dân tình vẫn gọi là "bọn chó săn đói" lại túm tay cô giằng ra khỏi túi áo lần nữa. Luật sư Công Nhân phẫn nộ chửi tên này "Điên à! Không biết tự trọng àh? Đúng là một lũ mất dạy!" lần này thì tên công an già thôi không biểu diễn cái màn túm tay cô lôi ra khỏi túi áo cô nữa, nhưng tên này quả thật là đốn mạt đã bấu rất mạnh đầy ác ý và vô cùng thô bỉ vào tay và vai luật sư Công Nhân làm cô rất đau và bị xúc phạm nặng nề. Luật sư Công Nhân nói cô đã thật sự cầu nguyện cho tên mật vụ già này biết ăn năn để được tha thứ, và cô cũng đã thật sự cầu nguyện cho tên mật vụ già này sớm bị trừng phạt nếu hắn không  sám hối.
Luật sư Công Nhân cho biết thêm, phải một lúc lâu sau cô mới nhớ ra gương mặt đáng sợ của tên mật vụ già này cô đã thấy nhiều lần, và hắn chuyên đảm nhiệm vai trò đánh đập côn đồ trong những vụ đàn áp dân chủ. Ôi! Bất hạnh thay cho con cháu của hắn! Mà có khi cũng không phải chờ đến đời con cháu hắn mà ngay đời hắn cũng có thể bị quả báo nhãn tiền.
Nội dung cuộc thẩm vấn kéo dài 11 tiếng từ 11.30h sáng đến 10h tối xoay quanh 3 nội dung chính: các bài thơ, các bài phỏng vấn và việc luật sư Công Nhân vi phạm quản chế sẽ bị trừng phạt thích đáng. Mức độ căng thẳng và sỉ nhục luật sư Công Nhân lên đến cao trào như chưa từng bao giờ công an mật vụ lại lên cơn yêu Đảng và thể chế độc tài phát cuồng như vậy. Cho nên trước một lực lượng mật vụ đông như quân Nguyên, thay phiên nhau thẩm vấn với những nội dung cũ rích, luật sư Công Nhân chỉ còn biết cầu nguyện và cầu nguyện để giữ sự bình tĩnh và bớt đau dạ dày, đau đầu, đau tim là bệnh mãn tính kinh niên của cô. Cô nói bản Kinh Hòa bình rút gọn của linh mục Thadeus Nguyễn Văn Lý quả thật hiệu nghiệm với cô. Cả ngày thẩm vẫn dằng dặc cô đã đọc bản kinh đó hàng ngàn lần, có lúc cô cố gắng hát to một chút (vì cô đã khàn cả giọng sau 2 ngày bị bắt giữ và thẩm vấn liên tục như vậy!" cho cả mật vụ nghe. Mật vụ nghe, không biết có hiểu gì không nhưng gửi lại cho cô những cái nhìn hình viên đạn.
Điều đặc biệt ngày thẩm vấn hôm nay, luật sư Công Nhân cho biết mật vụ ngày càng đối xử rất tồi tệ với cô) vì bị bắt giữ và thẩm vấn như vậy nhưng họ không hề cho cô uống nước dù cô đã hỏi họ đến 3 lần. Thậm chí nữ mật vụ trẻ tên Vân Anh (có lúc sơ ý nói là cùng tuổi luật sư Công Nhân, nói là sơ ý vì mật vụ này nói tuổi của mình trong lúc sỉ vả luật sư Công Nhân là "chị không phải là người phụ nữ bình thường, vì lẽ ra đã phải có chồng, có con học lớp 1 rồi ấy chứ. Cái loại bán nước hại dân như thế thì ai thèm lấy ?! Tôi cũng bằng tuổi chị đấy, nhưng tôi yêu đất nước này, tôi tôn trọng xã hội, tôi sống và làm việc theo pháp luật, kiếm sống cách chân chính bằng công sức lao động của mình. Nhìn lại mình đi, chỉ là đồ phản động, ngu đần, đồ lưu manh lừa đảo, trí thức gì cái loại này, lại vào tù thôi, sắp rồi đấy, cứ ngồi đấy mà mơ mộng hão huyền dân chủ. Thích dân chủ thì sang Tây mà ở nhá." Lại thêm một cái logic tư duy nữa mà hiểu được là chết liền!) còn chửi luật sư Công Nhân là "Uống nước áh? Nằm mơ àh?" Công Nhân nói "Không cho uống nước là tra tấn  người khác đấy!" Nữ mật vụ này mặt vênh lên nói "Ùh đấy, tra tấn đấy!" Lúc đó là khoảng 3h chiều, cổ họng luật sư Công Nhân khát cháy, cô quay sang hỏi một nam công an đứng tuổi không đeo biển tên (nhưng cô vẫn nhớ mặt nếu gặp lại) của công an phường đang ngồi làm việc cách cô chưa đến 2m "Tôi khát nước quá, cho tôi uống nước." thì công an này đáp một câu ác độc đến bất ngờ "Đợi đấy!" Luật sư Công Nhân nói lúc ấy cô lặng người đi vì đau đớn khi chứng kiến sự ác độc đến vậy của con người.
Sau đó có 3 công an của phường ngồi làm việc thì cô một lần nữa mở lời xin họ nước uống, may thay, một nữ công an trẻ đứng lên lấy cho cô một ly nước khoảng 150ml. Một lúc sau thì người bạn của cô gửi được lên cho cô 1 chai nước suối 500ml.
Khoảng hơn 4h chiều thì A42 đưa luật sư Công Nhân về phường Phương Mai và tiếp tục thẩm vấn đến 10h tối. Lúc 7 giờ sau khi cô đòi nước uống và ăn cơm khi đến bữa thì một mật vụ trẻ không biết tên mang cho cô 1 ly nước khoảng 200ml. Có một nam mật vụ mà thẩm vấn cô rất nhiều lần rồi, hôm nay khi viết bản lấy lời khai có nói tên là Quang, đã trả lời luật sư Công Nhân thế này "Chị ngoan cố nên bị đối xử như vậy." khi luật sư Công Nhân nói với anh ta "Chính quyền này thật quá dã man, vì tôi không coi đây là câu chuyện cá nhân giữa chúng ta. Các người nhân danh nhà nước bắt cóc tôi thẩm vấn 8 tiếng đồng hồ mà không có 1 giọt nước uống, đến bữa ăn không có một hạt cơm. Thật quá ác độc. Gái điếm, nghiện ngập ma túy bị công an bắt đến bữa ăn còn được mua cơm cho ăn, vậy mà lại đối xử với tù chính trị như vậy àh. Ăn hay không là việc của họ, nhưng phải cho họ ăn khi đến bữa là nghĩa vụ của nhà  nước, tiền ngân sách chi trả cho tất cả việc đó chứ không phải tiền túi các người". Thậm chí mật vụ tên Minh còn nói rằng "Chị đến đây làm việc chứ không phải là bị bắt giữ mà đòi ăn uống khi đến bữa."
Trời ơi! Mật vụ cộng sản thật sự là không biết mình đang nói gì nữa! Chỉ có một chế độ ma quỷ ác độc dối trá đến tận cùng mới đào tạo và ủy quyền cho những kẻ như thế đại diện cho mình để làm việc.
Mật vụ Minh là một người đặc biệt, bỗng dưng xuất hiện trước mặt luật sư Công Nhân và ngay lập tức khoe mình là mật vụ lâu năm của công an quận Đống Đa và chuyên môn đánh người, đặc biệt tự hào khoe "Chính tôi là người đã đánh luật sư Đài và tôi sẽ còn đánh nhiều người khác nữa như cái đám dân chủ các người." Luật sư Công Nhân đáp "Sao anh ác thế, họ làm gì anh mà anh đánh họ, lại còn tự hào về việc đánh người, anh không thấy ghê sợ sao, tâm hồn anh thật là không lành mạnh. Tôi tin là luật sư Đài đã tha thứ cho anh, nhưng điều đó còn chưa đủ mà anh phải sám hối về tội lỗi mình thì mới được tha thứ trọn vẹn. Tôi đang tưởng tượng biết đâu tôi sắp bị đánh và kẻ đánh tôi sau đó lại rất tự hào về thành tích đánh người của mình thì kẻ đó thật quá tàn ác và tội lỗi." Mật vụ Minh đáp "Có thể kẻ đánh chị là tôi đấy. Nhưng chị yên tâm chúng tôi đánh phụ nữ thì có phần ưu ái hơn nam." Luật sư Công Nhân rùng mình ghê sợ và nói "Vâng, tôi cũng nghĩ có thể là anh, vì những người như anh chỉ cần cấp trên gật đầu một cái là các anh đánh đập người khác ngay, cộng sản gọi đó là tuyệt đối trung thành mà. Xin lỗi anh, nói điều này khí không phải anh bỏ qua cho. Tôi thấy anh là người đàn ông nhỏ bé. Tôi không hiểu linh hồn anh và cơ thể anh có đủ sức để gánh những tội lỗi của anh hay không! Mong anh hãy sám hối đừng làm những việc ác độc như vậy nữa, vì chính bản thân anh đấy." và cô cầu nguyện cho anh này.
Luật sư Công Nhân kể mật vụ Minh vóc người nhỏ bé, khô đét, với gương mặt đen sạm, u tối có vẻ như hồi nhỏ là một em bé suy dinh dưỡng, nhưng điều đó không đáng sợ và đáng thương bằng tâm hồn tật bệnh của anh này. Cô nói cô kinh hãi vì màn côn đồ bạo lực, cốt lõi minh triết của bạo quyền cộng sản đang được biểu diễn cho cô xem từng phần một.
Khoảng 9h tối thì Thiếu tá công an khu vực Nguyễn Xuân Sơn lại tiếp tục điệp khúc nhiệt tình cách mạng của mình "Nếu chị không chấp hành pháp luật của Đảng và nhà nước thì chúng tôi sẽ có biện pháp mạnh với chị.". Công an này đưa cho cô tờ quyết định xử phạt hành chính số 01 của công an phường Phương Mai, phạt luật sư Lê thị Công Nhân 1,5 triệu đồng, nộp phạt trong vòng 10 ngày tại kho bạc nhà nước kể từ ngày có quyết định xử phạt, nếu không sẽ bị cưỡng chế. Luật sư Công Nhân hỏi cưỡng chế cách nào. Xuân Sơn đáp "Chúng tôi có cách riêng của chúng tôi chị không cần biết." Công Nhân nói "Cưỡng chế mà có cách riêng bí mật thì là ăn cướp àh?" thì Xuân Sơn gào lên rằng "Đấy không phải là việc của chị." (Hay thật !) Khi Xuân Sơn đưa cô tờ quyết định cô đã xé toạc nó làm đôi ngay trước mặt họ. Ngay lập tức mật vụ Quang và công an Xuân Sơn nói "Đúng là cái loại vô văn hóa vô học." Điều này có nghĩa là cứ lầm lũi cun cút mà làm theo lời chính quyền tham nhũng này mọi người sẽ được tôn vinh là có hiểu biết, có văn hóa, còn nếu không thì, thậm chí không đợi đến lúc khác biệt rõ ràng mà chỉ cần không nịnh bợ chính quyền (mà cụ thể là những cá nhân đang thay mặt nhà nước để phục vụ nhân dân) thì sẽ bị chửi, bị kết án là ngu dốt và vô văn hóa.  Luật sư Công Nhân nói "Nguyên tắc xử phạt là phải phù hợp với hoàn cảnh của đương sự. Tôi vừa đi tù về đang bị các người quản chế, không hề có tiền mà bị xử phạt những 1,5 triệu đồng bằng cả một tháng lương của sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, gấp 2 lương tháng cơ bản nhà nước quy định, đấy là còn chưa nói tôi chẳng có tội tình gì." Và công an Xuân Sơn còn đưa thêm cho cô giấy mời 9h sáng 31-12-2010 ra công an phường làm việc tiếp và nhận quyết định xử phạt cho việc vi phạm quản chế của ngày bị bắt thứ 2 tức 30-12, và nhấn mạnh tờ quyết định xử phạt mà Công Nhân vừa xé chỉ là của riêng ngày 29-12 thôi. Luật sư Công Nhân cũng nói luôn tại chỗ với công an "Tất nhiên sẽ không có chuyện nộp phạt rồi. Nói trước cho mà biết."
Công an Xuân Sơn còn  tranh thủ sỉ vả luật sư Công Nhân về vụ việc thẩm vấn ngày 4-11, trong khi chính cô là nạn nhân của hành vi xúc phạm nhân phẩm nghiêm trọng của công an. Cô nói "Tôi tưởng chú phải xin lỗi tôi mới đúng chứ ! Không ngờ lòng dạ chú như vậy. Tối về nhà nằm ngủ hãy vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Lần sau công an mật vụ bắt phụ nữ thì nhớ hỏi xem người ta đang có kinh nguyệt hay không và phải tạo điều kiện cho người ta vệ sinh, chứ  người ta không xin được bị bắt, nghe chưa ?" Thế là công an Xuân Sơn này gào với theo cầu thang chửi "Đồ vô học. Đồ vô văn hóa!" khi luật sư Công Nhân được thả ra lúc 10h tối.
10h tối lạnh lẽo luật sư Công Nhân chậm rãi đi bộ về nhà, bụng đói người run rẩy với đôi mắt bốc hỏa và mờ đi vì mệt mỏi và uất ức.
Thật, không còn lời gì để miêu tả về sự điên rồ, ác độc và mặc cảm đê hèn của chính quyền độc tài cộng sản Việt nam và đứa con cưng của chúng là công an mật vụ. Thậm chí trong cuộc điều tra xã hội học gần đây đăng trên báo Tuổi trẻ tháng 11-2010 thì công an là ngành tham nhũng nhất Việt Nam, mà phải nói cho chính xác là tham nhũng và tàn ác nhất.
Có vẻ như hoàn cảnh của luật sư Công Nhân là 50-50 bắt bỏ tù-không bắt bỏ tù, tùy thuộc vào một ý tưởng ngẫu hứng nào đó của một quan chức cộng sản có thẩm quyền sinh sát trong tay.
Ôi! Tự do, nhân phẩm và sinh mạng của con người dưới chế độ độc tài cộng sản sao lại đau đớn, mong manh và thảm hại đến vậy. Và nếu ai cũng ngồi đó vỗ ngực tự tin ta đây quá hiểu biết về hiện trạng xã hội chính trị Việt Nam mà không làm một điều gì đó thiết thực mạnh mẽ để giải phóng chính mình và con cháu  thoát khỏi chế độ này thì dân chủ đúng là một ước mơ xa vời xa xỉ đối với người Việt Nam.
 
FNA, Cánh chim Hòa bình từ Lạng Sơn, 31-12-2010

XIN LÊN TIẾNG BẢO VỆ ĐẠI ĐỨC THÍCH NGUYÊN NGUYỆN


XIN LÊN TIẾNG BẢO VỆ ĐẠI ĐỨC THÍCH NGUYÊN NGUYỆN VÌ HÔM QUA (28/12/2010) CÔNG AN PHÚ YÊN ĐÃ ĐẾN PHÁ CỘNG CHÙA TỪ ÂN.

HIỆN TẠI ĐẠI ĐỨC THÍCH NGUYÊN NGUYỆN ĐANG "TỬ THỦ" TRONG CHÙA TỪ ÂN - PHÚ YÊN

Đại Đức 



Thích Nguyên Nguyện

Phú Yên, VN



LƯỢC SỬ CHÙA TỪ ÂN-PHÚ YÊN 
(1838-2008)
An Nghiệp - Tuy An - Phú Yên
Mùa thu năm Mậu Tuất 1838 nhằm vào năm Minh Mạng thứ 18, Sư Cô họ Đoàn ( họ ngoại Triều Nguyễn), đang tu ở chùa Viên Quang xã An Định, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên, Vì muốn yên tịnh nên Sư Cô lên núi Hòn Ngang thuộc thôn Định Phong, xã An Định, huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên lập am tranh tu hành , Gần Chùa là khu dinh cơ của triều Nguyễn , Xa xa về phía nam là Núi Bà uy nghi ,bốn bên là núi nhỏ chập chùng, Trước mặt Chùa dòng Sông Cay thơ mộng bắt nguồn từ xã An Xuân uốn mình qua làng Định Phong, xuôi về biển mang dòng nước ngọt trong lành về cho cánh đồng và dân cư các xã An Nghiệp,. An Định, An Dân.


Hai năm sau vào năm Giáp Tý (1840) Hoà Thượng Chơn Bình hiệu Trí Bửu từ kinh đô Huế vân du vào Nam dừng chân tại đây, Vì muốn hưng thịnh đạo pháp , Sư Cô nhất tâm cung thỉnh Hoà Thượng hoằng dương chánh pháp , Sư Cô trở về lại chùa Viên Quang tu học rồi viên tịch ở đấy. Hoà Thượng Chơn Bình Trí Bửu trước đó là vị quan trong trỉều Nguyễn nhìn thấy thế sự thăng trầm nên Ngài xuất gia và vân du đây đó, Từ một am tranh nhỏ bé khép mình lưng chừng núi hòn Ngang ,nhờ công đức của Ngài đã trở thành ngôi phạm vũ huy hoàng lấỳ tên là Chùa Từ An tục gọi là Chùa Cô ,Lúc đó Chùa Từ An nỗi tiếng nhiều người biết đến vì Ngài là danh tăng và cũng là thi sĩ. Tác phẩm của ngài được nhắc lại trong những bài thơ của Hoà Thượng Từ Pháp, trụ trì chùa Thiên Tôn xã An Thạch., khi Hoà Thượng viếng thăm Chùa Từ An ,Ngài miên mật với pháp môn Du Già Mật Tông và sở đắc. Lúc này Ngài có hoá độ 1 đệ tử gốc người Thanh Hoá xuất gia cho Pháp Hiệu Hoà Viễn An Cơ , Ngài dốc hết tâm lực truyền lại sở đắc của mình cho đệ tử , Năm 1865 ( At Sữu) Ngài vân du vào Nam và tham gia Phong trào Cần Vương theo Tinh Thần Phật Giáo nhập thế.


Hoà Thượng Hoà Viễn An Cơ là người thông minh. Sau khi nhận được yếu chỉ của Thầy, Ngài miên mật với pháp môn Mật Tông và được ấn chứng. Sinh ra trong thời ly loạn, đất nước đang lâm nguy, Ngài hưởng ứng lời hịch Cần Vương của Vua Hàm Nghi khi đang bôn tẩu ra Quảng Trị ,Ngài có phép sái đậu thành binh, hòng giúp cho Triều Nguyễn chống lại bọn Phú Lãng Sa nhưng duyên chưa đủ nguyện không tròn Ngài đã viên tịch . Sau đó Chùa Từ An hoang tàn không có người kế thừa.


Năm Thành Thái thứ 7 Hoà Thượng Thiên Ninh Như Vị (?- 09/09/1927) không rõ lai lịch, chỉ biết Ngài là 1 vị danh tăng thời bấy giơ, Ngài đã trùng tu lại chùa Từ An bằng vách đất lợp tranh theo hình chữ đinh, Đồ chúng tu học khá đông nhưng không có người thừa kế, Sau khi Hoà Thượng viên tịch thì chùa trở nên vắng vẻ . Chư sơn Phú Yên cảm nhận công đức của Ngài đã cử Hoa thượng Như Châu Vạn Thiệu (?-23/03/1936)về trụ trì hoầ thượng Như Chu Vạn Thiệu nổi tiếng về thi ph đương thời ngi l 1 trong 4 vị thnh lập văn đn tại phủ Tuy an, cĩ nhiều nhn sĩ trong cc tỉnh Nam, Ngi, Bình, Ph Khnh hồ tham gia , Ngi cịn l yết ma a x l cho nhiều giới trường, Kế thừa là Hoà Thượng Khế Tâm hiệu Tâm Chí phái lâm tế đời thứ 43 (Bính Thìn –Tân Tỵ 2001). Do chiến tranh chùa đỗ nát Ngài vào Tuy Hoà tiếp tục hoằng pháp ,Sau chiến tranh chùa trùng tu lại năm 1989 bằng vật liệu bán kiên cố cho đến lúc Đại Đức Thich Nguyên Nguyện tự Thiện Viên, hiệu Chơn Thành đệ tử của Hoà Thượng Thích Khế Tâm kế thừa và tiếp tục xây dựng.


Hiện nay, Chùa Từ An có tổ chức Đạo Tràng Niệm Phật 2 ngày vào mùng 2 và 16 âm lịch hàng tháng. Khoảng hơn 300 phật tử thực tập mỗi kỳ .Chùa Từ An đang trong tình trạng xuống cấp, từ năm 1997 Đại đức Thích Nguyên Nguyện với tâm nguyện Hoằng Pháp Độ Sanh , bắt đầu nới rộng mặt bằng chùa ,xây dựng trai đường ,phòng khách tăng ,đài Quan Am các lộ thiên v.v….

Nhờ sự gia hộ của Chư Phật , nhờ công đức sâu dày của Chư Tổ và sự hỷ cúng của Phật Tử , đến hôm nay Chùa Từ An có nhiều sự thay đổi lớn, nhờ địa thế có ( SƠN BAO THUỶ BỌC) đẹp đẽ, là đàn hậu học với tài hèn sức mọn làm sao chúng con xây dựng ngôi Già Lam này thành nơi thành nơi Thánh Địa như ngày xưa Tổ Sư đã từng làm , Chúng con chỉ nương theo uy đức của Tam bảo cũng như sự hỷ cúng của quý Phật tử gần xa mới hy vọng ngôi Già Lam Chùa Từ An trở thành nơi dừng chân an dưỡng tâm hồn cho những ai muốn tim lại bản thể tâm chân thật của mình . Chúng con cố gắng làm hết khả năng của mình đễ không khỏi phụ lòng chư Phật, Hiện Tiền Chư Đại Đức Tăng và quý Phật Tử hằng tâm đạo pháp .

Lịch sử Chùa Từ An được viết lại nhân ngày kỵ tổ Thiên Ninh 

Kỷ niệm 170 năm ngày khai sơn Chùa Từ An

Chùa Từ An ngày 09.09.Mậu Tý

Thích Nguyên Nguyện

Triển lãm lấy ý kiến nhân dân về "Quốc phục", "Quốc hoa", "Quốc tửu"

Thứ Tư, 29.12.2010 | 09:13 (GMT + 7)

(LĐ) - Theo tin từ Bộ VHTTDL, trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới, Trung tâm Triển lãm VHNT VN sẽ chủ trì, phối hợp với các cục, vụ chức năng, đơn vị liên quan xây dựng kế hoạch tổ chức triển lãm, giới thiệu và lấy ý kiến nhân dân về "Quốc phục", "Quốc hoa", "Quốc tửu" VN.

Đây là lần đầu tiên việc lấy ý kiến về "Quốc phục"; "Quốc hoa" được đưa ra lấy ý kiến đông đảo công chúng nhân dân. Trong thời gian qua, Bộ VHTTDL  cũng tổ chức một số cuộc hội thảo xây dựng tiêu chuẩn tìm chọn "Quốc hoa", nhưng cho tới thời điểm này vẫn có nhiều ý kiến tranh luận trái chiều về viêc có nên lựa chọn "Quốc hoa" hay không? Tiêu chí nào cho việc lựa chọn và xác định loài hoa đó có thể đại diện cho hình ảnh của VN... Triển lãm dự kiến diễn ra từ ngày 26.1.2011.   

K.A

Re: [VN-Post] # Va`i Hu+o+'ng Da^~n Bie^?u Ti`nh Kie^n Ddi.nh O^n Ho`a - ML N...

LM Nguyễn Văn Lý đề nghị những địa điểm này rất hay vì những trụ sở UBND này

mang tội ác hành dân kinh khủng lắm, chắc chắn đồng bào sẽ hưởng ứng mạnh.

 

Toàn dân cùng xuống đường đòi giải thể Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Mylinhng@aol.com

 

3. Địa điểm : Bất kỳ Trụ sở UBND tỉnh, thành phố, quận, huyện, xã, phường… nào mà các CSDCHB tập trung thuận tiện nhất.

 
In a message dated 12/30/2010 11:52:06 A.M. Eastern Standard Time, Mylinhng@aol.com writes:
(Lẽ phải Dân cần làm 54)

Vài Hướng Dẫn Biểu Tình Kiên Định Ôn Hòa

Bắt đầu từ tháng 1-2011

Triển khai LỜI KÊU GỌI TIẾN HÀNH GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ CSVN…

của Lm TNLT Nguyễn Văn Lý ngày 01-01-2011

Trích số 6.3. "Là người Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình, luôn tuyệt đối tự kiềm chế không mang theo vũ khí, hung khí, đá-gạch… Khôn ngoan tỉnh táo không để đối phương khiêu khích dẫn đến xô xát, tạo cớ cho đối phương sử dụng bạo lực rồi đổ vấy cho chúng ta. Dù đối phương rải sẵn đá-gạch-cây-gậy… dọc đường để gài bẫy chúng ta mắc mưu sử dụng, thuê côn đồ hoặc đội lốt xã hội đen chọc tức-quăng ném-gây hấn,… chúng ta vẫn phải luôn khôn ngoan tự kiềm chế, ôn hòa trật tự, không rơi vào bẫy bạo loạn mà đối phương đã cố tình giăng ra, để có cớ đàn áp chúng ta cách thô bạo đẫm máu. Hãy luôn nhớ Xã Hội Đỏ còn trăm lần nguy hiểm hơn Xã Hội Đen. Nên đi xe đò xe buýt hoặc đi bộ đến nơi biểu tình để khỏi bị tịch thu xe máy xe đạp. Tận dụng cơ hội kêu mời lực lượng đàn áp biểu tình sáng suốt can đảm quay về tham gia ủng hộ phong trào Dân chủ."

Chúng ta phải tuyệt đối BẤT BẠO ĐỘNG, để nếu có bất cứ hành vi bạo động nào xảy ra là công luận Quốc Dân và Quốc tế đều hiểu rằng : Đây chỉ là sản phẩm quá ranh ma sành sỏi của Cộng sản VN hoặc của Tàu Cộng gây ra rồi đổ vấy cho chúng ta, tạo cớ để đàn áp đẫm máu.

Từ bao năm nay, các CSDCHB của chúng ta đã luôn sẵn sàng để chấp nhận một số tổn thất cần thiết đương nhiên phải có trong bất cứ cuộc chuyển đổi nào. Vì so với một cuộc "cách mạng" thường tổn thất lên đến hàng vạn nhân mạng (Ở Mêhicô và Indonesia thập niên 30-40 thế kỷ 20, mỗi Nước tổn thất đến hàng triệu người) thì việc Phong trào Dân chủ hiện nay của chúng ta phải chấp nhận vài chục CSDCHB bị đánh thương tật hoặc đến chết, hàng trăm CSDCHB (thậm chí đến hàng ngàn) bị tù giam,… thì đó là giá phải trả cho chiến thắng của chúng ta. Hơn nữa, các CSDCHB càng bị đàn áp, thì tội lỗi CS càng chồng chất thêm, và uy tín CS càng mau đến chỗ triệt tiêu.

1. Chuẩn bị : Áo trắng, khăn trắng, cờ Tổ chức mình, hoặc cờ trắng. Không dùng cờ đỏ sao vàng hoặc cờ đỏ búa liềm. Biểu ngữ vải dài lớn/nhỏ hoặc giấy A4 cầm trước ngực. Những bản sao (copy) các lọai giấy tờ tùy thân để khỏi bị tịch thu hoặc lạc mất (các bản chính luôn phải được cất giữ an toàn ở nơi nào đó, không bao giờ cất giữ chúng trong "cốp" xe).

2. Thời gian : Các ngày Lễ nghỉ và tất cả 52 Chủ nhật suốt năm trước hoặc sau các dịp kỷ niệm quốc nhục, quốc nạn : 12-1 (Đại hội ĐCSVN khóa XI), 27-1 (Hiệp định Paris 1973), 3-2 (Thành lập đảng CSVN), 30-4 & 1-5, 19-5 (sinh nhật cuội của HCM), 7-7 (Hiệp định Geneve 1954), 19-8 (ngày CAND), 2-9 (quốc khánh CSVN), 14-9 (công hàm trao Hoàng-Trường Sa), 1-10 (Quốc khánh Tàu Cộng), 10-12 (Nhân quyền LHQ), 22-12 (ngày QĐND)… "như là những tập dượt cho cao điểm… là dịp Bầu cử Quốc hội độc đảng bù nhìn của ĐCSVN cuối năm 2011, hoặc các biến cố Dân bị bắn giết đàn áp oan ức, bị cướp đoạt đất đai… liên tục cho đến ngày hoàn toàn thắng lợi." (LKG số 6.1).

3. Địa điểm : Bất kỳ Trụ sở UBND tỉnh, thành phố, quận, huyện, xã, phường… nào mà các CSDCHB tập trung thuận tiện nhất.

4. Cách thức :   - Gửi xe, đi bộ 1-2 người đến địa điểm biểu tình, ung dung như Dân đi ngắm cảnh. Không nên đi một lúc nhiều người, dễ bị chặn. Bị chặn lại đâu sẽ biểu tình ngay tại chỗ ấy.

             - Không la hét náo loạn. Hết sức ôn hòa trật tự. Nguyên việc hàng trăm đến hàng ngàn Dân chỉ kiên nhẫn im lặng hiện diện trong hòa bình để bày tỏ nguyện vọng là đã quá đủ.

             - Giăng biểu ngữ lớn dài, hoặc cầm biểu ngữ giấy A4 trước ngực, in chữ đậm-rõ :

- Các lần đầu : Tổ Quốc Việt Nam Bất Diệt - Dân Là Chủ - Chống Giặc Tàu - Đảng CS Hãy Tự Giải Thể - Việt Nam Đa Nguyên Đa Đảng.

- Các lần khác tùy nghi lựa chọn thêm : Phải Có Bầu Cử Quốc Hội Đa Đảng - Đa Nguyên Đa Đảng Muôn Năm - Dân Chủ Muôn Năm - Sự Thật Giải Thoát Quê Hương - Hòa Giải Thắng Hận Thù - Dân Tộc Việt Nam Nhân Ái - Giải Thể Đảng Cộng Sản…

                 - Cần chụp hình và ghi nhận những đàn áp, đánh người, giết người… để có bằng chứng tố cáo và khởi kiện tại những Tòa án liên quan và Tòa án Quốc tế.

Kính chúc Quí Bạn hữu nhiều kiên định và thắng lợi. @@@

  Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế - ngày 01-01-2011

Lm TNLT Nguyễn Văn Lý, 69 Phan Đình Phùng - Huế

--
You received this message because you are subscribed to the Google
Groups "VN - POST" group.
To post to this group, send email to VN-Post@googlegroups.com
To unsubscribe from this group, send email to
VN-Post+unsubscribe@googlegroups.com
For more options, visit this group at
http://groups.google.com/group/VN-Post

# Va`i Hu+o+'ng Da^~n Bie^?u Ti`nh Kie^n Ddi.nh O^n Ho`a - ML Nguye^~n Va(n Ly'

(Lẽ phải Dân cần làm 54)

Vài Hướng Dẫn Biểu Tình Kiên Định Ôn Hòa

Bắt đầu từ tháng 1-2011

Triển khai LỜI KÊU GỌI TIẾN HÀNH GIẢI THỂ CHẾ ĐỘ CSVN…

của Lm TNLT Nguyễn Văn Lý ngày 01-01-2011

Trích số 6.3. "Là người Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình, luôn tuyệt đối tự kiềm chế không mang theo vũ khí, hung khí, đá-gạch… Khôn ngoan tỉnh táo không để đối phương khiêu khích dẫn đến xô xát, tạo cớ cho đối phương sử dụng bạo lực rồi đổ vấy cho chúng ta. Dù đối phương rải sẵn đá-gạch-cây-gậy… dọc đường để gài bẫy chúng ta mắc mưu sử dụng, thuê côn đồ hoặc đội lốt xã hội đen chọc tức-quăng ném-gây hấn,… chúng ta vẫn phải luôn khôn ngoan tự kiềm chế, ôn hòa trật tự, không rơi vào bẫy bạo loạn mà đối phương đã cố tình giăng ra, để có cớ đàn áp chúng ta cách thô bạo đẫm máu. Hãy luôn nhớ Xã Hội Đỏ còn trăm lần nguy hiểm hơn Xã Hội Đen. Nên đi xe đò xe buýt hoặc đi bộ đến nơi biểu tình để khỏi bị tịch thu xe máy xe đạp. Tận dụng cơ hội kêu mời lực lượng đàn áp biểu tình sáng suốt can đảm quay về tham gia ủng hộ phong trào Dân chủ."

Chúng ta phải tuyệt đối BẤT BẠO ĐỘNG, để nếu có bất cứ hành vi bạo động nào xảy ra là công luận Quốc Dân và Quốc tế đều hiểu rằng : Đây chỉ là sản phẩm quá ranh ma sành sỏi của Cộng sản VN hoặc của Tàu Cộng gây ra rồi đổ vấy cho chúng ta, tạo cớ để đàn áp đẫm máu.

Từ bao năm nay, các CSDCHB của chúng ta đã luôn sẵn sàng để chấp nhận một số tổn thất cần thiết đương nhiên phải có trong bất cứ cuộc chuyển đổi nào. Vì so với một cuộc "cách mạng" thường tổn thất lên đến hàng vạn nhân mạng (Ở Mêhicô và Indonesia thập niên 30-40 thế kỷ 20, mỗi Nước tổn thất đến hàng triệu người) thì việc Phong trào Dân chủ hiện nay của chúng ta phải chấp nhận vài chục CSDCHB bị đánh thương tật hoặc đến chết, hàng trăm CSDCHB (thậm chí đến hàng ngàn) bị tù giam,… thì đó là giá phải trả cho chiến thắng của chúng ta. Hơn nữa, các CSDCHB càng bị đàn áp, thì tội lỗi CS càng chồng chất thêm, và uy tín CS càng mau đến chỗ triệt tiêu.

1. Chuẩn bị : Áo trắng, khăn trắng, cờ Tổ chức mình, hoặc cờ trắng. Không dùng cờ đỏ sao vàng hoặc cờ đỏ búa liềm. Biểu ngữ vải dài lớn/nhỏ hoặc giấy A4 cầm trước ngực. Những bản sao (copy) các lọai giấy tờ tùy thân để khỏi bị tịch thu hoặc lạc mất (các bản chính luôn phải được cất giữ an toàn ở nơi nào đó, không bao giờ cất giữ chúng trong "cốp" xe).

2. Thời gian : Các ngày Lễ nghỉ và tất cả 52 Chủ nhật suốt năm trước hoặc sau các dịp kỷ niệm quốc nhục, quốc nạn : 12-1 (Đại hội ĐCSVN khóa XI), 27-1 (Hiệp định Paris 1973), 3-2 (Thành lập đảng CSVN), 30-4 & 1-5, 19-5 (sinh nhật cuội của HCM), 7-7 (Hiệp định Geneve 1954), 19-8 (ngày CAND), 2-9 (quốc khánh CSVN), 14-9 (công hàm trao Hoàng-Trường Sa), 1-10 (Quốc khánh Tàu Cộng), 10-12 (Nhân quyền LHQ), 22-12 (ngày QĐND)… "như là những tập dượt cho cao điểm… là dịp Bầu cử Quốc hội độc đảng bù nhìn của ĐCSVN cuối năm 2011, hoặc các biến cố Dân bị bắn giết đàn áp oan ức, bị cướp đoạt đất đai… liên tục cho đến ngày hoàn toàn thắng lợi." (LKG số 6.1).

3. Địa điểm : Bất kỳ Trụ sở UBND tỉnh, thành phố, quận, huyện, xã, phường… nào mà các CSDCHB tập trung thuận tiện nhất.

4. Cách thức :   - Gửi xe, đi bộ 1-2 người đến địa điểm biểu tình, ung dung như Dân đi ngắm cảnh. Không nên đi một lúc nhiều người, dễ bị chặn. Bị chặn lại đâu sẽ biểu tình ngay tại chỗ ấy.

             - Không la hét náo loạn. Hết sức ôn hòa trật tự. Nguyên việc hàng trăm đến hàng ngàn Dân chỉ kiên nhẫn im lặng hiện diện trong hòa bình để bày tỏ nguyện vọng là đã quá đủ.

             - Giăng biểu ngữ lớn dài, hoặc cầm biểu ngữ giấy A4 trước ngực, in chữ đậm-rõ :

- Các lần đầu : Tổ Quốc Việt Nam Bất Diệt - Dân Là Chủ - Chống Giặc Tàu - Đảng CS Hãy Tự Giải Thể - Việt Nam Đa Nguyên Đa Đảng.

- Các lần khác tùy nghi lựa chọn thêm : Phải Có Bầu Cử Quốc Hội Đa Đảng - Đa Nguyên Đa Đảng Muôn Năm - Dân Chủ Muôn Năm - Sự Thật Giải Thoát Quê Hương - Hòa Giải Thắng Hận Thù - Dân Tộc Việt Nam Nhân Ái - Giải Thể Đảng Cộng Sản…

                 - Cần chụp hình và ghi nhận những đàn áp, đánh người, giết người… để có bằng chứng tố cáo và khởi kiện tại những Tòa án liên quan và Tòa án Quốc tế.

Kính chúc Quí Bạn hữu nhiều kiên định và thắng lợi. @@@

  Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế - ngày 01-01-2011

Lm TNLT Nguyễn Văn Lý, 69 Phan Đình Phùng - Huế

Một năm thị trường vàng nổi sóng


Năm 2010 chứng kiến những nỗ lực không mệt mỏi của cơ quan quản lý trong việc kiềm soát những biến động bất thường của thị trường vàng. Sau 2 cơn sốt giá lớn, mỗi lượng tăng gần 10 triệu đồng tính đến ngày cuối năm. 
Khốn khổ vì vàng, đô tăng phi mã

Mở cửa năm 2010 ở 26,7 triệu đồng, giá vàng trong nước đều đặn đi lên, dần tăng tốc vào tháng 8 và đạt mốc 36 triệu đồng ngày cuối năm. Trong quá trình này, thị trường trải qua hai cú sốc lớn vào tháng 2 và tháng 11.

Ngày 5/2/2010, dân chúng nháo nhào khi chỉ sau một đêm, mỗi lượng vàng mất 1,5 triệu đồng, xuống quanh 25 triệu đồng. Bên cạnh yếu tố giá thế giới, nguyên nhân của đợt giảm giá này còn do Ngân hàng Nhà nước yêu cầu các doang nghiệp lớn tung hàng ra để tăng nguồn cung. Tuy nhiên, đà giảm chỉ kéo dài được vài ba ngày. Nhân thời điểm giá thấp, người dân cùng nhà đầu tư tranh thủ đi mua, có lúc vơ vét đến mức cửa hàng không còn vàng để bán, đẩy giá quay lại mức trước đó là26,4 triệu đồng vào ngày 11/2.

Năm 2010 là một năm đầy biến động của  vàng. Ảnh: Hoàng Hà
Năm 2010 là một năm đầy biến động của vàng. Ảnh: Hoàng Hà

Tuy nhiên, cơn sốt tháng 2 không thấm vào đâu so với cú sốc giá cuối năm. Trong khi người dân và nhà đầu tư vẫn chưa thể quên cơn điên loạn của giá hồi tháng 11/2009 thì đến tháng 11 năm nay, "đến hẹn lại lên", thị trường lại rơi vào một cơn điên khác với diễn biến tương tự.

Theo dòng sự kiện:
Cơn điên loạn của vàng (09/11)
Ầm ĩ vì thông tin 1.000 tấn vàng nhập ròng (08/11)
Giá vàng trong nước tăng vùn vụt lên 35,8 triệu đồng (08/11)

Ngay từ đầu tháng 11, thị trường vàng không ngừng thiết lập các mốc kỷ lục mới 33, 34 rồi 35 triệu đồng chỉ trong vòng một tuần lễ. Nhưng những bất thường chỉ thực sự bắt đầu vào ngày 8/11. Trong khi giá mỗi lúc một đắt, người dân lại ùn ùn đi mua vàng; trong khi thế giới điều chỉnh giảm, giá trong nước vẫn đều đều thẳng tiến.

Những bất thường này khiến thị trường còn rơi vào vòng xoáy điên loạn hơn vào hôm sau, 9/11, khi giá tăng từng giờ, nhảy lên kỷ lục chưa từng thấy 38,2 triệu đồng mỗi lượng. Thế giới cũng lập đỉnh mới ở 1.410 USD. Giá quốc tế tăng một thì trong nước tăng mười. Kịch bản của năm ngoái lặp lại ở chỗ trong thời điểm giá lên mức cao nhất, người ta chứng kiến cảnh dân chúng, nhà đầu tư ào ạt đi mua vàng. Đôla tự do cũng được đà leo thang lập đỉnh chưa từng thấy trước đó ở 21.500 đồng mỗi USD.

Vàng, đô phi mã khiến người dân khốn đốn. Từ rau củ ngoài chợ đến người đánh giày ngoài đường cũng đòi tăng giá vì vàng, các doanh nghiệp kinh doanh và người dân vay mua bằng vàng, đôla cũng chỉ biết kêu trời.

Để giải quyết cơn sốt giá "ảo" do yếu tố đầu cơ, trưa ngày 9/11, Ngân hàng Nhà nước tuyên bố cho phép nhập khẩu vàng. Ngay sau đó, vàng lập tức bốc hơi cả triệu đồng vào buổi chiều, giá đôla cũng tụt dốc.

Sau cơn sốt tháng 11, thị trường dần ổn định trở lại. Dù có lúc thế giới lập đỉnh tới 1.432 USD hôm 7/12 nhưng giá trong nước vẫn không tăng quá mức, chỉ quanh quẩn ở 36,5 triệu đồng. Đôla cũng dần hạ nhiệt trở lại, xuống sát 21.000 đồng trong những ngày cuối năm.

Ngân hàng Nhà nước ra tay dẹp yên thị trường vàng

2010 cũng là năm chứng kiến hàng loạt biện pháp mạnh tay kiềm chế thị trường vàng của Ngân hàng Nhà nước.

Sau vài tháng đồn đại, ngay ngày đầu tiên của năm 2010, thị trường vàng đón nhận thông tin mọi hoạt động sàn vàng, kinh doanh vàng trên tài khoản sẽ bị cấm. Dù hạn chót chấm dứt chơi vàng tài khoản nhiều lần bị di dời, từ 30/3 và đến 31/7, các hoạt động kinh doanh chính thức đã chết yểu từ hồi đầu năm.

Bên cạnh đó, để chấm dứt tình trạng khan hàng "ảo" dẫn đến giá trong nước đắt đỏ, vào tháng 10 và 11/2010, Ngân hàng Nhà nước đã 3 lần cấp quota nhập vàng, chưa kể một lần cấp phép cho Công ty vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) hồi tháng 2. Tất cả các lần cấp phép nhập khẩu này đều phát huy tác dụng, hạ nhiệt giá trong nước, kéo gần khoảng cách với quốc tế.

Vào cuối tháng 10, thị trường chấn động với việc Ngân hàng Nhà nước ban hành Thông tư 22 với các quy định ngặt nghèo về hoạt động huy động và sử dụng vốn huy động bằng vàng của giới nhà băng.

Chung tay với Ngân hàng Nhà nước, Bộ Tài chính cũng ban hành hai quyết định về thuế vàng. Cụ thể, từ ngày 12/11, thuế nhập khẩu vàng giảm từ 1% xuống còn 0%, trong khi thuế xuất vàng đang từ 0% nhảy lên 10% (áp dụng đối với một số nhóm hàng). Những quyết định này có mục đích tăng nguồn cung trong nước, nhằm góp phần hạ nhiệt thị trường.

Thanh Bình


Nếu như không có “bác” Hồ

Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có được cộng hòa 
Xã hội chủ nghĩa đĩa thịt to.
Độc lập tự do, miếng nào to thì Trung Cộng gắp. (1)
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao bắn được bà Nguyễn Thị Năm. (2)
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao Trí-Phú-Địa-Hào đào tận gốc trốc tận rễ!
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có được Vụ án Nhân Văn Giai Phẩm.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện chia cắt đất nước làm hai.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao mất được Ải Nam Quan, Thác Bản Dốc.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao phải hy sinh ba triệu đồng bào Việt Nam!
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao Tàu Cộng chiếm được Hoàng Sa, Trường Sa.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có được ba triệu Kiều bào hải ngoại.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có được tám tỷ Kiều hối mỗi năm.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện đình chùa nát tan.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện luân thường đạo lý xuống cấp.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chốn dung thân cho độc tài.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao bóp nghẹt được tự do báo chí.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có được hiến pháp dở giăng (trăng) dở đèn.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện Nông Tổng bí thư.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao Phan Văn Khải phải ôm cẳng Mỹ.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao Nông Đức Mạnh phải bợ đít Tàu Cộng.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao giữ được cái đầu Lã Thị Kim Oanh.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện Việt Tiến lại hạ được cánh an toàn.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện Chính phủ lại phải đánh lừa giáo dân (3)
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao đầy tớ dám bịt miệng Lý Văn Nguyên. (Nguyễn Văn Lý)
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao đánh sập được Thập giá Đồng Chiêm.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao cụ Lê Quang Liêm phải ở tù ở giam.
Nếu như không có "bác" Hồ
Làm sao có chuyện công an đánh chết sư Chính. (4)
Nếu như không có "bác" Hồ
Hoà Thượng Quảng Độ đâu phải cho chân vô cùm.
Nếu như không có "bác" Hồ
Dân ta tự do ấm no hạnh phúc không thua Đại Hàn!
Hà Nội ngày 29/12/2010
PV: Tự do Phong trào Dân chủ Việt Nam & Khối 8406
Lê Thanh Tùng
ĐT: 0915.128.256
Email: aiquocle@gmail.com
Chú thích:
1.    Hợp đồng nào béo bở thì giành riêng cho Tàu Cộng
2.    Nhà đại tư sản ở Đồng Hỉ – Thái Nguyên đã từng nuôi Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Văn Lương …….
3.    Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lừa giáo dân nhà thờ Lớn cuối năm 2007 đầu năm 2008.
4.    Vụ án Chộm cắp đồ cổ Bắc Giang đã giết oan sư Thích Đức Chính ở chùa Thọ Am – Liên Ninh – Thanh Trì – Hà Nội.

Tin khẩn: Chính quyền Nam Định cướp đất, đánh dân – Hàng ngàn người xuống đường phản đối

Danlambao – Ngày 20 tháng 12 chính quyền đã tiến hành việc cưỡng chế lấy đất của người dân huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định để làm khu nông nghiệp. Vụ việc đã trở nên nghiêm trọng vì gặp phải sự chống đối của người dân. Công an đã đánh bất tỉnh 3 người và sau đó bỏ chạy. Theo một nguồn tin chưa kiểm chứng thì có một người đàn ông đã bị đánh chết và xác đang được đắp chiếu đặt trên đường quốc lộ số 10, đi từ Nam Định đến Ninh Bình, cách  thành phố Nam Định khoảng 11 km.

Trước đó, vào ngày 17/12. Phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh là ông Nguyễn Văn Tuấn đã họp chỉ đạo toàn bộ lực lượng cả công an chuẩn bị cho kế hoạch cưỡng chiếm đất đai của người dân để phục vụ cho chủ công ty đầu tư Vinatex.

Vụ việc đã leo thang hết sức nghiêm trọng và số lượng người dân tham gia phản đối việc cưỡng chiếm đã bùng nỗ.

Vào lúc 12 h 20 khuya ngày 21 tháng 12, Danlambao đã có một trao đổi ngắn với Cha Khang, phó xứ Xuân Bảng với nội dung như sau:

Danlambao: thưa cha chúng con xin cha cho biết cũng như xác nhận thông tin là hiện giờ đang có hàng ngàn người  đang hiên diện trên quốc lộ hay không ?

Cha Khang: đúng rồi có rất đông người, nhưng tôi không thể nói chính xác là bao nhiêu người, chỉ ước lượng là trên ngàn người. Và hiện giờ là 12 h 30 thì tình hình vẫn rất căng thẳng có thể kéo dài đến ngày mai thì lượng người sẽ tụ tập đông hơn.

Danlambao: thưa cha là chúng con được tin là có 1 người chết, tin này có chính xác không ạ?

Cha Khang: công an đánh bất tỉnh 3 người sau đó công an  bỏ chạy. Hiện giờ 3 người đó đã tỉnh lại. Có người chụp ảnh nhưng tôi không có, tôi nghĩ ngày mai sẽ có người đưa lên mạng.

Theo nguồn tin của Phóng viên Tập hợp vì Công Lý gửi cho danlambao thì hiện lực lượng công an đang bố trí đông đảo trên con đường quốc lộ số 10. Trong khi đó thì cả ngàn người dân cũng đã xuống đuờng và nhiều người đã đem bạt và chăn màn ra ngủ tại đường quốc lộ.

Đến 10h đêm 20 tháng 12, lực lượng công an đã phong tỏa toàn bộ tuyến quốc lộ 10 từ thị trấn Gôi về thành phố Nam Định.

Vụ đất đai đã xảy ra cách đây 4 năm khi nhà nước quyết định thu hồi 165 ha đất của nông dân 3 xã là Liên Minh, Liên Bảo và Xuân Thái để làm khu công nghiệp Bảo Minh. Quyết định thành lập khu công nghiệp đã có nhưng do đền bù rẻ mạt chỉ 27 ngàn đồng cho 1 m2 nên nhân dân không đồng ý.

Yêu cầu của nhân dân là phải thực hiện đúng Nghị định 69-NĐ/CP về đền bù và giải phóng mặt bằng trong đó quy định giữa các bên phải có sự tự thảo luận về giá đền bù, cần có lộ trình thông báo cho dân biết về cưỡng chế.

Vụ việc kéo dài cho đến gần đây chính quyền đã đào một giao thông hào và rào thép gai để ngăn cách giữa khu dân cư và vùng đất thu hồi để không cho nhân dân vào canh tác.

Hai xã Liên Minh và Liên Bảo vốn có truyền thống cách mạng và rất nhiều người đã hi sinh đổ máu trong 2 cuộc chiến tranh vừa rồi để giành lại đất đai. Người dân tại đây đã rất bất bình khi chính quyền đã cấu kết với những tập đoàn tư bản đỏ lấy đất và đền bù với một giá rẻ mạt. Nhân dân cắm hàng ngàn lá cờ đỏ dọc vùng đất tranh chấp và cam kết sẵn sàng đổ máu tiếp vì ruộng đồng hôm nay bị nhà nước lấy đi.

Tình hình hiện đang cực kỳ căng thẳng. Vấn đề sẽ càng bùng phát mạnh hơn nếu như chủ đầu tư là Vinatex tiếp tục cưỡng chế thực hiện tiếp sang xã Kim Thái là nơi có đồng bào Công giáo sinh sống với hơn 10,000 giáo dân sẵn sàng chống lại bất công với một lòng đoàn kết rất chặt chẽ.

Dân Làm Báo và Phóng viên Tập hợp vì Công Lý


CHUYỆN TÌNH CỦA “BÁC” HỒ


Không phải tới bây giờ những người dân ở trong nước và hải ngoại mới quan tâm đến chuyện "những Mạc Đăng Dung tân thời" là những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam  hiện nay đã hiến đất, dâng biển cho Trung Cộng mà ngay từ năm 2002, luật sư trẻ Lê Chí Quang đã lên tiếng "Hãy cảnh giác với Bắc triều" và đã được đảng và Nhà nước ta "tưởng thưởng" bằng cách bắt bỏ tù.

Và ngay sau đó, tại hải ngoại, Phong Trào Quốc Dân Xóa Bỏ Huyền Thoại Hồ Chí Minh, tứcPhong trào "No Hồ" có trụ sở tại San José đã xuất bản và phát hành "Bạch Thư Tố Cáo Việt Cộng Hiến Đất, Dâng Biển Cho Trung Cộng".

Trong quyển bạch thư ngoài bài điều trần "Về Việc Cộng Sản Việt Nam Lãnh Đạo Nhà Nước Cắt Lãnh Thổ, Lãnh Hải Cho Trung Quốc" của giáo sư Trần Đại Sỹ, sử liệu biên giới giữa ta và Tàu: "Từ Cửa Nam Quan, Ải Chi Lăng Đến Cột Đồng Mã Viện và núi Phân Mao" của hai học giả Hà Mai Phương, Lưu Chu Thanh Tao, nhóm Câu lạc bộ Sinh viên Việt Nam ở trong nước đã phổ biến tài liệu "Cột Mốc 108 và một câu chuyện tình".

Theo tinh thần của bài viết thì "mục tiêu được đề cập chính trong bài viết này không phải là để viết về một phát hiện mới trong cuộc đời tình ái của Hồ Chí Minh. Vấn đề đây là những dấu mốc lịch sử trong những năm tháng Hồ Chí Minh đặt chân ở hai vùng biên giới phía Trung Hoa trước tháng 10 năm 1944 sau tháng đó ở vùng rừng núi Việt Nam thuộc tỉnh Cao Bằng ngày nay. Từ những luận chứng, chứng cứ mới này để người Việt trong và ngoài nước có thể đối chiếu, so sánh và cập nhật ghi nhớ trong công cuộc tranh đấu chống sự xâm lăng của Trung Cộng cũng như hành động bán nước nhục nhã của bè lũ cộng sản Hà Nội tại miền biên giới phía Bắc này."

Và hiện nay, chúng đang rước hoạ diệt vong trong việc chấp thuận cho Trung Quốc khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên.

Bài viết này xin đề cập đến chuyện tình của "Bác" Hồ với một cô gái người Tày ở cột mốc 108 biên giới Việt-Trung.

Theo tài liệu do Câu lạc bộ Sinh viên Việt Nam phổ biến thì, năm 1941, Hồ vào vùng Cao Bằng thuộc hang Pắc Pó để thành lập chi đội tuyên truyền ủng hộ đồng minh chống Nhật. Tại đây, "Bác" Hồ quen Nông Thị Trưng, một "nữ đồng chí" được cơ quan chi bộ phái của Trung Hoa cộng sản Đảng chọn để hầu hạ. Nông Thị Trưng (có tài liệu ghi là Nông Thị Ngát) năm đó mới 18 tuổi. Nông người Tày, rất đẹp, có duyên nhưng mù chữ và gọi "Bác" Hồ là "chú Thu". Được huấn luyện trước đó 9 tháng để làm giao liên  cho Hồ. Tháng 9 năm 1941 cho đến tháng 10 năm 1943, "Cháu Trưng" liên tục được "chú Thu" (tức Hồ Chí Minh) liên tục huấn luyện và xóa dần mù chữ. Một chuyện tình có thể đã xảy ra giữa "cháu Ngát" và "Chú Thu" trong những năm tháng này.

Tháng 11 năm 1943, Pháp tổ chức càn quét an toàn khu vùng sát sườn cột mốc 108 mà Pháp và Thanh triều đã cắm mốc năm 1898 và tu bổ năm 1923. Cuối tháng 11, Hồ phải chuyển căn cứ sang vùng Khuổi Nặm cách Pắc Pó 30 km về hướng Tây Nam.

Tài liệu ghi rằng: "Hồ đã tặng Nông một bài thơ ghi nét chữ đẹp trên một quyển "binh thư" có nội dung như sau:    

"Sách này ta tặng cháu yêu ta

Tỏ chút lòng yêu cháu gọi là

Mong cháu gắng công mà học tập

Mai sau giúp ích nước non nhà!"

"Tình cảm như vậy rất là bình thường. Nó phải nảy sinh khi cái đẹp đến và khuất phục người thanh niên đã lớn tuổi thiếu tình yêu đã lâu. Việc phản bác và công kích dữ dội những ai dám động đến đời tư của Hồ chỉ là một việc làm có thể nói là "vô tác dụng" của cộng sản Hà Nội. Bởi vì, Nông Thị Trưng sau khi về nước cùng Hồ đã vắng mặt khá lâu tại vùng biên giới này. Và Nông bỗng nhiên được ưu đãi đặc biệt và trở thành chánh án tòa án nhân dân tỉnh Cao Bằng mười năm sau đó. Người ta đặt câu hỏi việc gì đã xảy ra trong những năm tháng đó. Nông đã đóng góp gì mà chỉ sau 10 năm trở thành tỉnh ủy viên, ủy viên ban chấp hành trung ương và là người đứng đầu ngành hành pháp tại một tỉnh xung yếu phía Bắc như thế? Động lực nào? Bên cạnh, việc Nông và Hồ có những liên hệ gặp gỡ thân thiết xung quanh vùng có cột mốc 108 gần hang Pắc Pó là một dữ kiện rất quan trọng để chúng ta so sánh lại địa điểm hang này trước và sau 1999. Cột mốc 108 nay ở chính xác vị trí nào so với hang Pắc Pó?"

Như vậy, cho đến lúc này chữ "Bác" chưa hề xuất hiện trong đầu cô sơn nữ họ Nông. Theo tài liệu cho biết thì: "Giữa Nông và Hồ là tình cảm trai gái cảm mến, có chút tình ơn."

Tháng 2 năm 1944, Hồ bị mất liên lạc với Trung Hoa cộng sản đảng và bị quân Tưởng Giới Thạch bắt tại Hong Kong. Tháng 9 năm 1944, Hồ được thả về nước.  Dấu ấn thời kỳ này là tháng 10 năm 1944, Hồ chưa đặt chân lại vào vùng Pắc Pó mà vẫn ở nơi cách biên giới Trung-Việt và cột mốc 108 khoảng 40 km về phía đất Trung Hoa. Chính trong thời gian "nằm chờ" này, Hồ (chú Thu) đã gặp lại Nông (cháu Ngát) tại vùng đất Trung Hoa và rất có thể ảnh hưởng tình cảm có phần sâu đậm hơn giữa chú cháu.  

Tài liệu  đưa ra kết luận: "Chúng ta có thể biết được chính xác vị trí mà hai người đã gặp tại Trung Hoa, so sánh vị trí của nó với cột mốc 108 ở thời điểm 1944 với thời điểm hiện nay. Đó mới là vấn đề tối ưu mà quốc dân cần xem xét để xử lý, xét xử vấn đề bằng chứng phạm tội bán nước của chính quyền Hà Nội hiện nay.

Cuộc tình Nông và Hồ đã đi vào dĩ vãng. Nhưng đất đai mà tổ tiên ta đã đổ máu ra để gìn giữ, dứt khoát không một thế lực chính trị cộng sản vọng ngoại nào có thể đem ra trao đổi và đẩy nó vào dĩ vãng được. Làm như thế là đại nghịch và bất hiếu, bất trung với tổ tiên."       

*

Lão Móc có đọc ở đâu đó một bài viết về nhà thơ Nguyễn Du. Theo bài viết thì, trước khi trở thành "thái sơn lục bát" với "Truyện Thúy Kiều", Nguyễn Du đã là tác giả của những câu lục bát "rất nhà quê" như sau:

"Ngày ngày qua lại, lại qua

Gặp Nhiều mấy chốc đã mà nên thương

Mối tình thầm lặng vấn vương

Ai ngờ mấy chốc thương thành ra yêu!"

Theo chú giải của tác giả bài viết mà Lão Móc tình cờ đọc được thì Nhiều là tên cô lái đò mà mỗi ngày "cậu Du" quá giang đi học.

Không biết chuyện này có thật hay không? Cũng không biết chuyện tình giữa "Bác" Hồ và cô sơn nữ Nông Thị Trưng (tức Ngát) ở cột mốc 108 có thật hay không; bởi vì "cuộc đời ái tình và sự nghiệp" của "Bác" Hồ quả là một huyền thoại. Nhưng mà bốn câu thơ của "Chú Thu" ghi trên quyển "binh thư" tặng "cháu Ngát" thì quả có phần "vượt bực" và "thành khẩn" hơn mấy câu thơ của "cậu Du".

Các nhà thơ Tú Nạc, Phi Hồng đã ca tụng "Bác" Hồ và "đảng ta" như sau:

"Bác Hồ có một con chim

Bác nhờ Thị Định đi tìm cái lồng

Thị Định giậm cẳng, chổng mông:

Chim Bác bự kiếm đâu lồng vừa chim?

Thị Thi ỏn ẻn cười duyên:

"Lồng em vừa khít đựng chim Bác Hồ!"

Tăng Tuyết Minh cũng hô to:

"Lồng em vừa khít Bác Hồ đụng chim!"

Bác Hồ nằm giữa Ba Đình

Nhổ râu, bứt tóc vì chim với lồng!

TÚ NẠC

"Đảng ta" có một "Bác Hồ"

Khiến cho cả nước tô hô sự đời.

Áo quần rách rưới tả tơi

Thằng cu, cái hĩm đứng ngồi lộ ra.

"Bác Hồ" trơ cái mặt già

Đi đâu dê đó đàn bà ớn luôn.

Hồ rằng tu ở trong hang

Đêm đêm tìm hóc là chàng bợ ngay.

Kể sơ tên tuổi mấy người:

Tuyết Minh, Thị Lạc, ả này Lim Sam,

Vợ Nga, vợ Pháp tùm lum

Vạch ra "Kách Mệnh" um tùm lá đa

Than ôi "Bác" của Đảng ta

"Thần đồ nó ám", "Bác" ca đại đồng!

PHI HỒNG

*

-Ông Móc à! Cái bọn câu lạc bộ sinh viên gì đó nó tố cáo chuyện mối tình ở cột mốc 108 giữa "Bác" Hồ với bà Nông Thị Trưng vào năm 1941 gì đó là đúng với sự thật đấy. Cả hai cái thằng nhà thơ, Tú Nạc, Phi Hồng gì nó làm thơ về "Bác Hồ" cũng đúng y chang. Nhưng mà ông Móc phải nhớ một điều là "Bác" Hồ cũng chỉ là một con người. Chuyện "Bác" Hồ "trong 2 năm liên tục huấn luyện và xóa nạn mù chữ" cho bà Nông Thị Trưng mà không có chuyện gì xảy ra mới là chuyện lạ. Ông Móc thử nghĩ một người đàn ông độc thân khoẻ mạnh khoảng 40  tuổi, trên một căn nhà sàn trong đêm khuya thanh vắng "huấn luyện liên tục"  cho một thiếu nữ 18, 19 tuổi trẻ đẹp, tràn đầy nhựa sống như… bà Nông Thị Trưng mà không có chuyện… tòm tem thì anh đàn ông này đúng là… Đông Phương Bất Bại hay Lâm Bình Chi gì đó.

-Thưa ông Tổng Mạnh: Vì sao ông Tổng lại biết chuyện tình ở cột mốc 108 là chuyện có thật?

-Sao tôi lại không biết, tôi biết mà còn biết rõ nữa kìa; bởi vì bà Nông Thị Trưng tức Nông Thị Ngát là "bầm" của tôi đấy. Ông Móc có nhớ mấy năm trước đây có thằng nhà báo nước ngoài nó hỏi tôi: "Ông có phải là con của Bác Hồ". Ông Móc có biết tôi trả lời làm sao không?       

-Lâu quá rồi, không nhớ là ông Tổng trả lời ra sao?

-Chậc! Vậy mà cũng bày đặt đòi nộp đơn xin làm "Cố vấn về báo chí" cho tôi. Ông Móc biết không, tôi trả lời một cách trớt hướt là: "Ở Việt Nam thì ai cũng coi "Bác" Hồ là cha già!" Trả lời thế thì có thằng chó nào còn hỏi tiếp.

-Hay thật! Ông Tổng rất xứng đáng là Tổng Bí thư của Đảng ta! Nhưng mà có thật bà Nông Thị Trưng là mẹ của ông Tổng?

-Còn ai vào đây nữa.

-Xin ông Tổng chi biết vì sao mà đảng ta phải âm thầm, dấu diếm quốc dân đồng bào làm cái chuyện hiến đất, dâng biển và phải chấp thuận cho cái bọn Tàu phù nó vào khai thác bauxite ở Tây nguyên?

-Còn làm sao nữa. Tất cả tội lỗi thì cũng từ "Bác" Hồ. Ông Móc phải nhớ má tôi, bà Nông Thị Trưng, được bố trí làm giao liên để săn sóc "Bác" Hồ ở Pắc Pó là theo lệnh của đảng cộng sản Trung Hoa. Súng ống, đạn dược, quân phục, lương thực, thuốc men để đánh thắng hai đế quốc Pháp và Mỹ là đều do "Bác Mao", "Bác Chu" cung cấp. Bây giờ là lúc bọn tôi phải trả nợ.

-Ông Tổng và cái đảng của ông làm cái chuyện hiến đất, dâng biển khốn nạn như thế không sợ mang tội với tổ tiên đã hy sinh xương máu để giữ gìn hay sao?

-Tội lỗi cái gì. Chủ trương của đảng Cộng Sản Việt Nam là "yêu tổ quốc là yêu chủ nghĩa xã hội". Lúc "Bố Hồ Chí Minh của tôi" còn sống, lúc nào "Bố" cũng xoen xoét cái miệng: "Các Vua Hùng có công dựng nước, Bác cháu ta phải ra công giữ nước"; trong khi đó "Bố" lại ra lệnh cho "Chú Phạm Văn Đồng" ký giấy công nhận Trường Sa, Hoàng Sa thuộc lãnh hải của Trung Cộng. Nay, bọn tôi làm thế thì cũng đang đi theo con đường của Bác đi, mà thôi! Mong ông Móc và anh em kiều bào hải ngoại thông cảm.

-Thông cảm thế chó nào được mà thông cảm. Hèn gì có anh ký giả ở hải ngoại viết thư gọi mấy anh làbọn chó đẻ là phải lắm rồi!

LÃO MÓC