Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

# Tho^ng Ba'o (5) Tuye^.t Thu+.c Go+?i TBT Nguye^~n Phu' Tro.ng Ddo`i Dda Dda?ng

# Thông Báo (5) Tuyệt Thực Gởi TBT Nguyễn Phú Trọng Đòi Đa Đảng
1AM, ngày 24/1/2011, giờ miền Đông Hoa Kỳ, lại qua thêm một ngày mới.  Hồi nảy khi nằm xuống giường là 11PM, coi như Linh ngủ đuợc gần 2 tiếng.  Hôm nay Linh không có ác mộng như hôm qua,  nhưng được giấc mơ khá đẹp.  Nhóm Linh 5 người đi tìm ăn bánh cuốn, rất tiếc, khi bước vào quán, chủ quán nói hết bánh cuốn.  Thế rồi lại buồn bã đi ra, bước xuống phía dưới lề đường, thấy một bà bán bánh cuốn ngoài trời, thấy bánh cuốn nhiếu lắm đang chất đống, và được nói bánh cuốn này ngon lắm.  Sắp sửa ăn, tự nhiên thức dậy, chán thì thôi.  Chỉ cần được ngủ thêm vài phút nữa, sẽ đớp được dĩa bánh cuốn, ngon biết mấy.  Đúng là số không được may.  Nghĩ lại giấc mơ này, chắc những ai ở tù, hay mang cơn đói, đều có những trải nghiệm như thế này.  Nỗi ao ước, thèm khát được ăn một món ăn ngon, có lẽ nó ám ảnh vào bộ óc, vào tâm trí, và khi ngủ sẽ tạo nên giấc mơ.  Rõ ràng là Linh đã nhìn thấy một ề bánh cuốn, chưa ăn được đã thức dậy rồi, thức dậy vừa tức lại vừa tiếc, nó mang tâm trạng như thế.  Làm như chẳng có gì ghê gớm hơn, khi những người CS đã hành hạ con người bằng bao tử, điều khiển bằng thức ăn.  Chính cái đói, đã làm con người bị cám dỗ, dành nhau từng miếng ăn đã thường xảy ra.  Và khi đói, con người có thể làm bất cứ điều gì, dù rằng nó đi ngược lại với lương tâm, đạo đức của một con người.  Thành ra, có biết bao câu chuyện thương tâm xảy ra trong trại tù CS.  Nhiều khi, người này trách kẻ kia chỉ vì một miếng cơm cháy.  Điều này rất vô lý, tại sao không trách thẳng cái tên CS tội ác kia, mà lại đi trách người bạn tù của mình.  Bảo đảm, nếu con người biết đoàn kết, biết thương yêu nhau, sẽ không bao giờ bị đói triền miên như thế này đâu.  Dễ hiểu mà, tại sao tất cả quốc gia dựa theo nền tảng dân chủ đều tốt đẹp, giàu có, chẳng bao giờ nghĩ đến thức ăn.  Thức ăn thật là thừa mứa ở nước Mỹ này, một ngày họ đổ đi không biết bao nhiêu đồ ăn, vô số kể, nhất là nhà hàng, mấy loại nhà hàng "all you can eat", hay "buffet" gọi là "ăn bao bụng", đã bỏ mỗi ngày biết bao nhiêu đồ ăn.  Nếu như ở VN mình, lấy đồ ăn bỏ đó, nấu lại làm cơm heo để nuôi heo chắc mau lớn lắm, con nào chắc cũng mập ú.  Nhưng không, Mỹ nó bỏ rác hết.  Người ta thường nói sang như Mỹ là thế.  Qua bên Mỹ, chừng nào mới thấy được cái đầu heo hay đầu gà, chân gà... Thường thường ba cái đầu, đuôi, bộ đồ lòng, gan, thận, da, mỡ, xương, ruột... Mỹ nó đều vứt bỏ hoặc cho chó ăn.  Biết bao nhiêu con nai, con chồn bị cán chết ngoài đường, chẳng ai thèm lấy mang về.  Khi người VN mình mới qua, còn kéo về nhà mần thịt, nhưng riết rồi cũng bỏ, hoặc chỉ cắt lấy 4 cái đùi nai, còn tất cả đều bỏ hết, một con nai cũng nặng bằng một con người chứ đâu có nhỏ.  Cá thì bên Mỹ này, đa số họ chỉ câu cho vui thôi, bắt con nào thì thả xuống con đó, chứ họ ít mang về nhà lắm.  Có lẽ họ chắc không rành làm cá như người Việt Nam.  Sau này khi biết người VN thích cá, nếu câu có, họ thường cho hết, hoặc nguyên con cá lớn, họ chỉ lóc 2 miếng thịt 2 bên của con cá, rồi bỏ lại đầu, đuôi, gan và trứng cá lại.  Người Mỹ họ không rành ăn trứng cá đâu, VN mình thì mê lắm, và lấy đầu làm canh chua là số một.  Mỹ qúa giàu có, chẳng qua là nó áp dụng nền tảng dân chủ thôi.  Bên Mỹ có rất nhiều đảng phái, có luôn cả Đảng CS Mỹ nữa. (http://www.cpusa.org/), ngoài 2 chính đảng là Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ, họ còn có trên 52 đảng chính trị nhỏ nữa, qúy vị có thể vào trang nhà sau, có một bản ghi tên, (http://en.wikipedia.org/wiki/List_of_political_parties_in_the_United_States), những đảng phái chính trị đều có trong đó.  Coi như quyền lãnh đạo nằm ở Tổng Thống Mỹ được bầu cử 4 năm một lần.  Mỗi tổng thống chỉ được tối đa 2 nhiệm kỳ thôi, coi như mỗi 4 năm lật đổ chính quyền một lần, nên nước Mỹ chẳng bao giờ có cái gọi là Điều 79. Ứng cử viên tổng thống nào cà chớn thì không được bầu, thế thôi.  Phải nói, các ứng cử viên đều là những thành phần tài giỏi, vì họ phải tranh cử ngay trong đảng phái của họ.  Những màn tranh cử rất quyết liệt được đưa lên những đài truyền thanh, truyền hình, khắp các tiểu bang, để người dân biết đường mà chọn ứng cử viên nào.  Thành ra, được làm tổng thống Mỹ thường phải là người tài giỏi, đạo đức, bởi vậy nước Mỹ mới giàu có, dân Mỹ sung sướng.  Dân chủ như hạt mầm, phải được gieo xuống đất, rồi phát triển mỗi ngày ra cây, ra trái. Ý nghĩa của "chế độ dân chủ" cũng dễ hiểu thôi, là người dân làm chủ đất nước của mình qua lá phiếu bầu người đại diện cho mình. Bầu ra tổng thống như nước Mỹ, nước Pháp thì gọi là tổng thống chế, còn bầu những người đại biểu như dân biểu, nghị sĩ thì gọi là đại nghị chế, như bên Anh, bên Nhật, rồi từ dân biểu nghị sĩ bầu ra thủ tướng.  Ở nước CHXHCNVN, cũng có bầu đại biểu quốc hội, nhưng đó chỉ là màn bịp bợm để lừa bịp thế giới, vì không có tranh cử, làm sao dân biết ai mà bầu.  Cả 2 chế độ này, quyền hành được chia đều cho 3 ngành độc lập với nhau gọi Hành Pháp, Lập Pháp và Tư Pháp.  Không ai có quyền được ở 2 ngành cùng một lúc, nghĩa là một người không thể vừa lập pháp lại vừa hành pháp.  Ở nước CHXHCNVN thì khác, như Dũng, Triết vừa là thủ tướng (hành pháp), chủ tịch nước (hành pháp), lại vừa là đại biểu quốc hội (lập pháp), cái này người ta gọi: "vừa đá bóng vừa thổi còi".  Nên chỉ là những màn dân chủ bịp bợm mà thôi.  Chưa nói đến ngành tư pháp của CHXHCNVN cũng chẳng được độc lập, mà chỉ phục vụ cho quyền lợi của ĐCSVN, vì tất cả các tên chánh án đều là đảng viên của ĐCSVN.  Thành ra, nhiều khi chưa xử án, mà bản án đã có sẵn trong túi, bởi vậy người dân gọi là Tòa Án Bỏ Túi cũng không sai, còn người ngoại quốc thì họ gọi là "Kangaroo Court".

Đa đảng chính là gốc rễ của chế độ dân chủ.  Đảng này làm bậy, không công bằng, sẽ bị đảng kia chỉ trích qua báo chí, và người dân đọc báo sẽ làm trọng tài, để sử dụng lá phiếu của mình một cách chính xác.  Khi chấp nhận đa đảng, tự nhiên đảng đối lập có quyền lên tiếng qua báo chí, từ đó sẽ dẫn tới việc tự do báo chí.  Chế độ nào có đa đảng và có tự do báo chí thì đó là chế độ dựa theo nền tảng dân chủ, và từ đó sẽ tiến đến việc phát triển đất nước.

Vừa rồi, Linh xem những tấm hình trong phần PS đính kèm, mà thấy buồn cho đất nước Việt Nam của mình.  Một số người dân phải sống khổ sở không nhà, ngủ bụi trong trời gía rét, trong khi đó có những tên đại gia qúa giàu có, đi ăn một tô phở 35 đô la. Đời sống chêch lệch giàu nghèo qúa xa cách.  Đây là biểu hiện cho một giai cấp cai trị và giai cấp bị trị. Giai cấp cai trị chính là 3.7 triệu đảng viên và gia đình, còn lại đa số là những người dân bị cai trị, bị bóc lột sức lao động cạn kiệt.  Nhiều gia đình phải bán con làm dâu xứ người, hay phải xuất khẩu lao động... ôi thôi, đủ thứ mọi vấn nạn đối với người dân, không sao kể cho hết.

Phải đa đảng là vì những gì đã nêu trên. Trách nhiệm nó nằm ở ông Nguyễn Phú Trọng.  Nếu ông Trọng không lên tiếng chập nhận đa đảng, hậu qủa sẽ khôn lường, vì đi ngược với sự trào lưu và sự phát triển của thời đại, của nhân loại, và cũng đi ngược lại sự mong đợi của toàn dân. Và lúc dó, ông Trọng trở thành một tên tội đồ dân tộc, và có lẽ bản án bị chặt đầu đã dành sẵn cho ông.  Người dân Tunisia nổi dậy chống độc tài được thì người dân Việt Nam sẽ làm được.

Ngày 24 tháng 1 năm 2011
Mylinhng@aol.com
http://mylinhng.multiply.com
Xin phổ biến tự do
PS:

Đây người dân sống trong thiên đường XHCN.!!!

Xin xem Hình

***

Giấc ngủ giữa đêm Sài Gòn trở lạnh

Đêm TP.HCM mấy bữa nay trở lạnh, nhiệt độ xuống dưới 20 độ C. Trong lúc nhiều người thích thú vì giấc ngủ trở nên ngon hơn trong mền ấm áp, nhiều người nghèo vẫn phải qua đêm dưới cái lạnh "không quen với Sài Gòn" trên hè phố.
Dạo một vòng lúc 3 giờ sáng, từ Cầu Đỏ quận Bình Thạnh đến bến xe Miền Đông, về khu Miếu Nổi, qua chợ Tân Định..., hình ảnh của những người lấy trời làm màn được ghi nhận như những lát cắt rất mỏng của đời sống nơi đô thị đông người nhập cư nhất Việt Nam.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5374608571/
Một trong những người chạy xe ôm lấy yên xe làm giường, tranh thủ chợp mắt lúc chưa có khách. Họ dường như đã chai lì với cái lạnh.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5374608823/
Anh Hùng, một người chạy xe ôm đã 20 năm trị lạnh bằng rượu và nhạc 'sến'.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5375208776/
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5374609099/
Hai vợ chồng người mua ve chai chọn một góc vỉa hè ngủ qua đêm sương, sau khi đã khoá xe vào cột rào.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5375209130/
So với người chạy xe ôm thì giấc ngủ của người đạp xích lô này còn sướng chán.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5374610273/
Chú bé say giấc gần nơi cha mẹ em bán hàng rong xe đẩy.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5374610055/
Lò sưởi của những người bảo vệ quán.
http://www.flickr.com/photos/58091060@N03/5375307604/
Qua đêm trên một góc hè đường.

Phan Quang, Doãn Khởi thực hiện

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét