Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

# Tóm Ta('t Nhu+~ng Chi Tiê't Ddô.c Ác Trong Vu. TT Công An Dda'nh Chê't Dân

Tóm Tắt Những Chi Tiết Độc Ác Trong Vụ Trung Tá CA Đánh Gẫy Cổ Anh Trịnh Xuân Tùng
 
Có thể, khi trung tá công an Nguyễn Văn Ninh giận qúa, có thể nổi nóng đánh người tàn nhẫn, nhưng khi mọi việc đã lắng động xuống, bản chất của một con người phải có lòng nhân từ, nhưng không, ông NVNinh vẫn tiếp tục hành hạ nạn nhân cho đến chết.  Bất cứ ai nghe qua câu chuyện này, đều nhận thấy chất "thú" trong con người của viên trung tá NVNinh này.  Có lẽ người ta nói đúng, trong chế độ CS này, những tên càng giữ những địa vị cao cấp càng vô cùng hung tợn.  Hãy nhìn Nguyễn Tấn Dũng xem, từng nắm giữ Bộ Công An để biết tên này cùng hung cực ác như thế nào.  Trước khi Dũng nắm Bộ Công An, bàn tay Dũng đã từng giết những kháng chiến quân yêu nước của Mặt Trận Thống Nhất Các Lực Lượng Yêu Nước do Lê Quốc Túy lãnh đạo, trong đó có anh Trần Văn Bá, Mai Văn Hạnh, Lê Quốc Quân, Huỳnh Vĩnh Sanh, Hồ Thái Bạch... Kế đến, cũng chính Dũng đã cầm đầu cuộc phục kích vào Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do ông Hoàng Cơ Minh lãnh đạo, dẫn đến sự tự sát của ông HCM, nhạc sỹ Trần Thiện Khải, nhà văn Võ Hoàng... Dũng cũng từng cầm đầu trong việc bán bãi thâu vàng cho các cuộc vượt biển bán chính thức, trong có một số vụ cho nổ tàu, làm vô số người chết, và số vàng thâu được, đã xây dựng nên VietComBank ngày nay.
 
Sau đây là những chi tiết rất độc ác trong vụ Trung Tá công an Nguyễn Văn Ninh đánh gẫy cổ anh Trịnh Xuân Tùng:

1) Trước hết, anh TXTùng chẳng có tội gì, ngoài vấn đề muốn trả tiền 100 ngàn cho việc vi phạm "không đội mũ an toàn" mà anh HùngXeÔm phải chịu trách nhiệm. Khi xe ôm dừng lại hoàn toàn, anh TXTùng đã mở nón an toàn ra khỏi đầu để dùng điện thoại di động nói chuyện với một người bạn. Khi mở nón an toàn ra thì trung tá công an NVNinh đã đến nơi bắt phạt anh HùngXeÔm về tội chở khách không đội nó an toàn. Trong khi cãi nhau với anh HùngXeÔm, trung tá NVNinh tức giận bóp cổ anh HùngXeôm, anh TXTùng mới gỡ tay trung tá NVNinh ra và đồng ý nộp 100 ngàn tiền phạt.  Trung tá NVNinh đòi phải trả đủ 150 ngàn, trong lúc trả giá 100 ngàn, tay anh TXTùng vô tình đụng vào mặt của trung tá NVNinh, thế là diển tiến cái chết xảy đến cho anh TXTùng.
 
2) Trung tá NVNinh dùng dùi cui và roi điện đánh đập anh TXTùng, rồi còn kêu 5-6 dân phòng đến đánh hội đồng cho đến anh TXTùng bị ngất xỉu.  Dùi cui đã đánh vào cổ làm gẫy xương cổ, đánh vào bụng còn để lại vết đen ngang bụng, tay chân bị sưng to theo những hình ảnh chụp được.
 
3) Khi nạn nhân đã bị ngất xỉu, có người đi đường khuyên chở đi bịnh viện cấp cứu vẫn không được, còn trói lại ở gốc cây vào lúc trưa, xong rồi kêu xe của công an chở về trụ sở công an để giam giữ, dù nạn nhân có than thở, kêu cứu cở nào cũng không chở đi bịnh viện, trong suốt thời gian giam giữ, lúc nào cũng bị còng số 8 và không cho uống nước.
 
4) Đến khi vợ con đem phở vào thăm anh TXTùng tại đồn công an, vẫn không được phép cho ăn phở.  Mọi van xin chở đi bịnh viện đều bị từ chối. Từ trưa mà đến khoảng 9-10 giờ tối mới chịu cho chở đi bịnh viện.  Trước khi chở đi bịnh viện còn bắt thân nhân của nạn nhân lau chùi hết tất cả những chất thải "ói mữa", "sùi bọt mép" của anh TXTùng ngay tại phòng giam.
 
5) Khi đem anh TXTùng đến bịnh viện Bạch Mai, chữa không nỗi, nên đem đến bịnh viện Việt Đức, nhưng anh TXTùng vẫn còn bị còng số 8 còng vào giường.  Theo quang tuyến, cổ bịnh nhân đã gẫy 2 đốt xương, làm sao trốn thoát được, mà vẫn còng anh TXTùng, qúa ư độc ác.
 
6) Từ ngày 28/2/2011 cho đến khi anh TXTùng qua đời ngày 8/3/2011, anh TXTùng vẫn còn mang còng số 8 cho đến khi chết mới được thả còng.  Trong thời gian 8 ngày này, cơ sở công an vẫn không có một lời chia buồn đến gia đình nạn nhân.  Mới đây, cơ sở công an có đến thắp nhang chia buồn và xin được bồi thường tiền thuốc men và ma chay bằng tiền mặt.  Cô Trịnh Kim Tiến đồng ý cho thắp nhang, nhưng không chấp nhận sự bồi thường.  Công an nghĩ đơn giản qúa, đồng tiền có thể mua được mạng sống của con người. Họ nghĩ họ đã từng dùng đồng tiền để mua chuộc gia đình anh Phạm Thành Sơn khi anh tự thiêu tại trụ sở Ủy Ban Nhân Dân TP Đà Nẵng.
 
7) Những biểu ngữ đòi công lý cho anh TXTùng treo và dán trước cửa nhà, công an cũng ra lệnh tháo xuống hết.
 
8) Hiện tại thân xác anh TXTùng vẫn còn bị "giam" ở bịnh viện Việt Đức. Cái gọi là "giảm nghiệm tử thi" chỉ mất 1, 2 ngày là tối đa, ấy thế hôm nay đã 8 ngày rồi, xác vẫn chưa được giao hoàn cho gia đình nạn nhân.
 
Ngày 15 tháng 3 năm 2011
Xin phổ biến tự do
 
PS: Bài viết của anh J. B. Nguyễn Hữu Vinh:
 
Thăm nhà nạn nhân bị trung tá công an đánh gãy cổ đến chết, oan khuất nghẹn lời
Thm nhà  n¡n nhân bË trung tá công an ánh gãy cÕ ¿n ch¿t, oan khu¥t ngh¹n lÝi

Điều gia đình được an ủi là trong đau thương của mình, gia đình đã được rất nhiều người từ khắp nơi từ Hải Phòng, Nam Định và nhiều nơi khác, dù không quen biết hoặc liên quan, nhưng thương tâm trước cảnh đau đớn, oan khuất này đã đến chia sẻ, động viên.

Sự việc được cô gái kể lại rành mạch, rõ ràng nhưng trong đó toát lên một sự thật hết sức cay đắng về thân phận người công dân đang sống trong đất nước này luôn được Hiến pháp và Pháp luật khẳng định bảo vệ.

Đã từng là nạn nhân của vụ hành hung bất nhân từ những nhân viên công lực, nếm trải những đau đớn về tinh thần và thể xác với vị thế của một công dân trong đất nước Việt Nam luôn được ca ngợi hòa bình, ổn định và an ninh, nhất là ở Thành phố Thủ đô ngàn năm văn hiến, thành phố Hòa Bình, tôi thấm thía những gì các nạn nhân phải chịu.


Nhận được tin có một nạn nhân chết oan khuất bởi sự lộng hành của viên Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, chúng tôi quyết định đến ghé thăm nhà nạn nhân, thắp nén hương cho linh hồn người đã chết oan khuất.

Căn nhà gần ngã tư Bạch Mai – Phố Huế cắt đường Đại Cồ Việt – Trần Khát Chân chìm trong không khí buồn tê tái, dù bên ngoài vẫn nhịp sống sôi động, ồn ào.

Thắp lên nén hương cho người đã khuất, chúng tôi bần thần nhìn tấm di ảnh ông ngồi đó nhìn ra dòng người tấp nập đi lại như ngơ ngác, không hiểu lý do gì mình phải từ giã cuộc sống khi đang tuổi trẻ, sung sức để lại mẹ già và con dại.

Tiếp chúng tôi, cụ già mẹ nạn nhân đã hơn 90 tuổi, khóc nghẹn lời. Bà không thể nói được gì hơn ngoài dòng nước mắt cứ chảy chầm chậm trên đôi gò má nhăn nheo trước di ảnh người con thân yêu của mình.

Xung quanh nhà, một số bà con thân thích của người quá cố, cô con gái Trịnh Kim Tiến tiếp chúng tôi cho biết, mấy ngày qua, mẹ cô như người mất hồn, bà thì đã lớn tuổi, cô hết sức lúng túng khi người bố thân yêu khỏe mạnh đã ra đi oan khuất không thể nhắm mắt.

Cô ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá bình tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đình với bà nội đã già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái còn nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình mình trong lúc này.

Câu chuyện cô kể lại cũng như các phương tiện thông tin đã loan tải khi cô trả lời phỏng vấn, nhưng những chi tiết cô kể lại, làm chúng tôi không khỏi rùng mình vì cái chết đến đơn giản như thế và quan trọng hơn là sự vô cảm của những người đầy tớ nhân dân.

Những chi tiết chính có lẽ không cần nói thêm, nhưng những chi tiết như khi nạn nhân đã bị đánh đến bị liệt tứ chi vẫn bị giam giữ và mặc dù gia đình đã van xin nhiều lần, vẫn không được đưa đi cấp cứu. Ngay cả bát phở gia đình mua vào vẫn không cho nạn nhân ăn cho đến khi nguy cấp mang vào bệnh viện và nhịn đói cho đến khi chết.

Thậm chí, với một người đã liệt tứ chi khi đưa đi bệnh viện thì tay vẫn bị còng vào cáng! Và người nhà nạn nhân còn phải ở lại dọn dẹp phòng cho Phường trước khi đưa người cấp cứu ra đi vì bị giam cả buổi đã nôn vài sùi bọt mép làm bẩn nơi đó…

Quả thật là không còn gì để có thể chứng minh sự mất lương tâm và vô cảm hơn cả sỏi đá trước một mạng người dân.

Với tội ác đã gây ra như vậy, nhưng kể từ khi nạn nhân vào nằm viện từ 28/2 cho đến khi nạn nhân chết ngày 8/3 là cả một khoảng thời gian rất dài, viên công an này cũng như cơ quan công an Phường Thịnh Liệt không một lời thăm hỏi. Chỉ đến khi nạn nhân đã chết, thì mới cho người nhà đến đề nghị bồi thường tiền thuốc men và ma chay. Có phải họ nghĩ rằng với vài đồng tiền có thể làm được tất cả mọi thứ, có thể mua được mọi tội ác chăng?

Điều gia đình được an ủi là trong đau thương của mình, gia đình đã được rất nhiều người từ khắp nơi từ Hải Phòng, Nam Định và nhiều nơi khác, dù không quen biết hoặc liên quan, nhưng thương tâm trước cảnh đau đớn, oan khuất này đã đến chia sẻ, động viên.

Sự việc được cô gái kể lại rành mạch, rõ ràng nhưng trong đó toát lên một sự thật hết sức cay đắng về thân phận người công dân đang sống trong đất nước này luôn được Hiến pháp và Pháp luật khẳng định bảo vệ.

Sau bao chục năm chiến tranh, chiến đấu để xây dựng một đất nước giàu đẹp, một nhà nước của dân, do dân và vì dân, một nhà nước pháp quyền, lẽ nào, thân phận dân đen chỉ là như thế thôi sao?

Chia tay gia đình nạn nhân, người mẹ già nạn nhân nhìn chúng tôi qua làn nước mắt nói lời cảm ơn nhưng làm nhói lên trong chúng tôi nỗi đau, nỗi đau của sự oan uổng, lẩn khuất đằng sau cái chết của một con người, cái chết đến từ những kẻ mang danh "nhân dân".

Video câu chuyện cô gái con nạn nhân kể lại về cái chết của cha mình:

Hà Nội, ngày 14/3/2011
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Nguồn: Bolg J.B Nguyễn Hữu Vinh

 
In a message dated 3/12/2011 9:54:27 P.M. Eastern Standard Time, Mylinhng@aol.com writes:
# Thông Báo Đặc Biệt Về Vụ Trung Tá Công An Đánh Chết Dân
 
Mong rằng qúy anh chị em trong và ngoài nước hãy gọi chia buồn, phúng điếu, và giúp đỡ đến với gia đình của ông Trịnh Xuân Tùng, qúy vị có thể liên lạc với chị Trịnh Kim Tiến với số điện thoại 0947526256.
 
Xin nói rõ, hiện tại, đang viết bài này, xác anh Tùng vẫn còn ở bịnh viện Việt Đức.  Mối lo của Nhà cầm quyền không dám trả xác lại cho gia đình, vì có thể sẽ có một đám táng vĩ đại nếu gia đình nhận xác.
Mong qúy anh chị em ở chung quanh khu vực Hà Nội và tất cả vùng phụ cận hãy tìm mọi cách để đến thăm gia đình nạn nhân tại số 525 Trần Khát Chân, Hà Nội, để chia sẻ nỗi đau thương của gia đình nạn nhân.
 
Sự quan tâm của tất cả qúy anh chị em cũng có nghĩa là chúng ta cùng lên án những hành động dã man của công an, đặc biệt là tên trung tá Nguyễn Văn Ninh, nhất quyết đòi công lý cho nạn nhân.
 
Chúng ta hãy cùng tham dự đám tang của anh Trịnh Xuân Tùng nếu có dịp, xin đừng bỏ qua, vì sẽ đến lúc chúng ta là nạn nhân của công an.  Năm ngoái thôi, đã có 15 người dân đã bị công an đánh chết ngay tại cơ sở công an.
 
Ngày 12 tháng 3 năm 2011
Xin phổ biến tự do
 
In a message dated 3/12/2011 9:10:37 P.M. Eastern Standard Time, mylinhng@aol.com writes:
 

Thông tin thêm về vụ công an phường Thịnh Liệt – Hà Nội đánh chết người.


http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/thannhan.jpg


Người Buôn GióTrước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng: - Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi…


Ông Tùng xuống bến xe phía Nam để mua vé vào miền trong, là một tay chơi gà chọi, nghe điện báo ở miền trong có con gà hay. Ông Tùng đi xe ôm từ nhà vào khoảng 10 giờ 30 ngày 28-2- 2011.

Đến 16 giờ 30 cùng ngày, có một phụ nữ đến gặp và bà Nguyên Thị Miền vợ ông Tùng nói:

– Anh Tùng bị công an phường Thịnh Liệt đánh đau lắm, nhà xuống đó mà xem ngay đi.

Mẹ con nhà bà Miền vội đi xuống công an phường Thịnh Liệt, thấy bố bị xích chân, xích tay ở ghế trong công an phường Thịnh Liệt. Ông Tùng nói với con bố khát nước, con ông đi mua nước về nhưng công an không cho uống. Ông Tùng bảo bố đau lắm, con ông xin cho ông đi cấp cứu nhưng công an không cho đi. Nói là để làm việc xong đã. Lúc này có người không rõ là ai nói loáng thoáng trong đồn là " giả vờ ăn vạ đấy, đau gì đây"
Gia đình tiếp tục xin cho ông Tùng đi cấp cứu, nhưng công an phường bảo là giờ không có người đưa đi. Gia đình xin họ tự đưa đi , có công an giám sát cũng không được. Gia đình xin được gọi bác sĩ đến khám nhưng công an bảo "không được"

Gia đình mua phở, nước nhưng công an cũng không cho ông Tùng ăn uống gì.

Ông Tùng bảo nhà rằng đau lắm, công an Nguyễn Văn Ninh nói:
– Ban nãy mày còn to mồm lắm cơ mà. Ai đỡ cho mày, cho mày mấy cái vả.
Sau đó công an Ninh lên xe máy đi mất.
Khoảng 21 giờ hơn cùng ngày lúc này ông Tùng đã liệt tứ chi, công an đưa ông đi bệnh viện nhưng vẫn cẩn thận xích tay vào cáng cứu thương. Công an bắt vợ ông Tùng phải dọn dẹp chỗ ông Tùng bị xích và đã nôn ọe ra đấy.
Vào đến viên, công an vẫn nói với gia đình ông Tùng không có việc gì đâu, chup ảnh chẳng thấy gì cả. Nhưng bác sĩ bệnh viện đã không cho ai được đụng vào đầu ông Tùng vì có thể dẫn tới nguy hiểm tính mạng, lúc đó gia đình đã lường thấy mức độ nghiêm trọng.
Ông Tùng nằm chữa trị bệnh viện đến 6 giờ 25 sáng ngày 8-3 thì vĩnh viễn ra đi do gẫy đốt sống cổ tại bệnh viện Việt Đức ( Bạch Mai đã sơ cứu và chuyển về Việt Đức vì ở đó có khoa xương chuyên môn cao). Hiện nay những tấm phim X Quang chụp bệnh tình ông Tùng gia đình chưa được xem.

Ngày 9-3, khi ông Tùng mất. Gia đình nhà công an Ninh có đến xin chịu phí tổn mai táng.

Gia đình nhà ông Tùng không chấp nhận, nói mọi việc chưa rõ ràng.

Chiều 10-3 công an quận Hoàng Mai đến khuyên nhủ tận tình gia đình nhà ông Tùng đại khái rằng.

– Thôi thì ông Tùng cũng đã rồi, gia đình nên mai táng ông ấy sớm mồ yên mả đẹp , mọi việc có thế nào thì đâu sẽ có đó. Việc giám định thì chưa biết đến bao giờ mới có kết luận. Giờ để ông như thế cũng không nên.
Nhưng gia đình chưa nghe, vì gia đình ông Tùng muốn được pháp y kết luận trước khi đem ông Tùng đi mai táng. Hiện nay thi thể ông Tùng vẫn nằm tại nhà xác bệnh viện Việt Đức.

Trước khi mất, lúc ở trong bệnh viện, ông Tùng nói với con rằng;

– Bố thấy không thể sống được, bố sẽ chết, bố còn nợ tiền người này từng này, người kia từng kia…con phải trả cho bố. Bố bị thế này do ông Ninh đánh, con phải làm rõ khi bố chết rồi.

Con của ông Tùng, cô gái Trịnh Kim Tiến, sinh viên đại học Bách Khoa Hà Nội. Liệu lời trăn trối của ông Tùng có quá sức với cô sinh viên ?

Đại tá Chung, trưởng phòng điều tra công an Hà Nội nhận trách nhiệm điều tra vụ này, nhân chứng và gia đình ông Tùng liên tục bị triệu lên số 7 Thuyền Quang để khai báo nhiều lần về sự việc. Trong lúc hỏi cung, công an Hà Nội vẫn khuyên nhủ không nên làm quá sự việc, mọi sự cũng đã rồi.

Hiện nay gia đình chưa định ngày đưa tang.


Người Buôn Gió
http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/252/252



---------- Forwarded message ----------
From:
Date: 2011/3/10



Người dân lên tiếng. Công an: gỡ xuống ngay!

http://danlambao1.wordpress.com/2011/03/10/ng%C6%B0%E1%BB%9Di-dan-len-ti%E1%BA%BFng-cong-an-g%E1%BB%A1-xu%E1%BB%91ng-ngay/

Sáng nay, 10-3-2011 tại 252 Trần Khát Chân- Hai Bà Trưng, Hà Nội, những tấm băng rôn đã được giăng lên. Hình ảnh bà cụ 90 tuổi ngồi khóc con chết oan nghiệp dưới bàn tay khát máu của Công An đã làm đau lòng và bức xúc tất cả mọi người.

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet3s.jpg

Nhiều người dân đã tụ tập, đến hỏi thăm và ai cũng thương tâm lẫn phẫn nộ trước cái chết oan nghiệt của ông Trịnh Xuân Tùng và hành động giết người dã man của tên trung tá công an Nguyễn Văn Ninh.

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet1s.jpg

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet1s.jpg

Đây, tiếng nói của gia đình nạn nhân, nó cũng là tiếng nói của những người yêu chuộng công lý, tôn trọng pháp luật và lẽ phải: Đề nghị pháp luật xử lý nghiêm minh công an Nguyễn Văn Ninh đánh chết người vì không đội mũ bảo hiểm:

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet5s.jpg

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet5s.jpg

Những biểu ngữ bày tỏ những nguyện vọng chính đáng này chiều nay đã bị CA tháo gỡ và lấy đi.

Mạng sống của người dân quá bọt bèo dưới con mắt của đảng và nhà nước. Công an trở thành đám kiêu binh còn hơn thời chúa Trịnh. Hết người này bị đánh chết đến người khác. Bản án 7 năm tù giam dành cho tên thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp giết người ở Bắc Giang chưa kịp ráo mực thì những dùi cui đập xối xả lên đầu người dân lại tiếp tục.

Đau thương này còn kéo dài đến bao giờ!?

http://danlambaovn.files.wordpress.com/2011/03/cathinhliet9s.jpg

Những đòi hỏi chính đáng trên đã được lệnh gỡ xuống. Đất nước này, dưới sự lãnh đạo của đảng và dùi cui của công an, người dân VN không có quyền bày tỏ thái độ, nguyện vọng, đòi hỏi. Cái đầu của người dân, đảng chỉ muốn gói trọn trong việc: gật gù với những điều đảng nói và đổ máu dưới dùi cui của công an còn đảng còn mình.

Đau thương này sẽ còn tiếp tục.

*

Mới tuần trước Dân Làm Báo đã viết bài "Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!" vạch rõ sự bao che những hành động thủ ác của công an bởi đảng và nhà nước qua Điều 298 – Bộ Luật Hình sự như sau:

1. Người nào dùng nhục hình trong hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án, thì bị phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.

2. Phạm tội gây hậu quả nghiêm trọng thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.

3. Phạm tội gây hậu quả rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ năm năm đến mười hai năm.

4. Người phạm tội còn bị cấm đảm nhiệm chức vụ nhất định từ một năm đến năm năm.

Chỉ cần có thế!

Mọi sự giết người của bất kỳ công an nào, dù có dã man, tàn án đến đâu đều có thể đóng khung trong cái gọi là "hoạt động điều tra, truy tố, xét xử, thi hành án". Dù có đánh chết ngoài đường, bóp cổ trong bụi cứ đem về đồn để đóng dấu thi hành công vụ.

Một mạng người cùng lắm đổi lại tối đa 7 năm hoặc 12 năm. Hậu quả nghiêm trọng = 7 năm đồng nghĩa với cái chết của anh Nguyễn Văn Khương ở Bắc Giang. Hậu quả RẤT nghiêm trọng = 12 năm đồng nghĩa với bỉ ổi và khốn nạn của những kẻ làm luật lẫn thi hành luật.

1 năm cho đến 5 năm sau tiếp tục đảm nhiệm CHỨC VỤ đồng nghĩa với tiếp tục mang danh hiệu công an NHÂN DÂN trong sự nghiệp đe dọa, hành hung, trấn áp, khủng bố, giết hại dân lành để Còn Đảng Còn Mình.

Dân mình sẽ còn bị công an giết dài dài!. Nhưng xin đừng nghĩ nó sẽ là anh/chị/cô/chú dân đen nào đó chứ không bao giờ là mình, hay là đứa con trai ngoan ngoãn sắp lấy vợ, hoặc là cô con gái xinh đẹp đang sắp vào đại học… Anh Nguyễn Văn Khương nếu còn sống chắc cũng nghĩ như thế. Nhưng anh đã chết năm anh 21 tuổi. Điều 298 của Bộ Luật Hình sự đã tiếp tay vào việc giết anh.

Và sẽ tiếp tục giết chết nhiều người.

Bi kịch lại được lập lại: Ông Trịnh Xuân Tùng bị đánh gẫy hai đốt xương sống cổ, liệt tứ chi, cơ hô hấp tắc nghẽn đường phổi, nằm bất động giữa đường, vẫn bị lôi về đồn công an. Ông chết vì "chống người thi hành công vụ".

Tên công an giết người bị đình chỉ công tác 3 ngày!!!

và những băng rôn, khẩn nguyện chính đáng của người dân đã bị thủ tiêu bởi tập đoàn thủ ác.

Dân Làm Báo

__._,_.___
Recent Activity:
.

__,_._,___

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét