Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Nỗi cảm xúc về một người tù bất khuất


Anh Nguyễn Hữu Cầu

Sáng hôm nay tôi thức giấc sớm hơn mọi ngày, cũng bởi đêm hôm qua tôi đọc một bài viết về một tù nhân chính trị Việt Nam, phải chăng nỗi xúc động hôm qua đã khiến tôi mất ngủ? Tôi lục lọi trí tưởng tượng nhưng không có một bối cảnh tù tội nào giã man hơn thế để so sánh, tôi cứ tưởng câu chuyện tôi đọc hôm qua là nội dung của một tiểu thuyết hoặc câu chuyện không có thật.

Người lính tâm lý chiến VNCH đã bị CSVN giam cầm trên quê hương của mình. Sự đầy ải trong ngục tù gần 35 năm tính đến ngày hôm nay. Đúng rồi, tôi mất ngủ vì thao thức cả đêm nghĩ về anh mà trong tôi thầm thán phục và tự hỏi, trên đất nước Việt Nam của tôi lại có người bền tâm bất khuất trong lao tù đến như vậy sao!?. Cũng đêm hôm qua, tôi đựơc nghe bài hát với một âm điệu lạ thường do cựu tù nhân Nguyễn Bắc Truyển hát, bài hát này được truyền miệng để vượt ngục tù CS đến với tôi, nội dung bài hát nói lên nỗi thống khổ, nhọc nhằn nhưng không oán hận, anh Nguyễn Hữu Cầu khao khát được tự do và được ăn no như con bò ăn cỏ. Tôi nghe và đã khóc, nước mắt dàn dụa vì bài hát xoáy vào tim tôi một nỗi đau của một kiếp người tù đày khổ ải mà vẫn không hề hận thù những người cũng da vàng máu đỏ nhưng man rợ bắt bớ mình. Anh là một trong hàng ngàn chứng nhân sống nói lên khí khái, tính nhân bản của người Việt Nam Quốc Gia. Là một người con của Mẹ Việt Nam được nuôi dưỡng trong tình nhân ái, nhưng không khiếp sợ trước sự trả thù man rợ của người csvn vô thần, sau khi người lính Quốc Gia buông súng nhưng không thua trong danh dự.

Tôi ao ước ngày anh ra tù, tôi sẽ là người được choàng một vòng hoa vào cổ anh như chào đón một anh hùng thắng trận trở về. Chiến trường ở đây không đánh bằng vũ khí súng đạn, mà vũ khí của anh là khí phách của một con người không chấp nhận bất công. Tôi ao ước ngày anh ra tù tôi là người được đi cùng anh để tôi được nói với mọi người như để vinh danh một thể xác héo gầy nhưng có một nghị lực phi thường. Cho dù sự đầy đọa do csvn muốn anh chết đi để bịt miệng một nhân chứng lịch sử có thể gây nguy hiểm với đến sự tồn tại của một nhóm người lãnh đạo đảng CSVN. Nhưng anh đã không chết dễ dàng như họ muốn, ngược lại, anh đã khiến những cai tù khiếp sợ trước khí phách của anh, niềm tin vào lẽ phải của anh đã khiến người csvn phải ngầm khiếp sợ, với một khối óc đầy nhân ái, tinh thần sáng suốt ngay cả những lúc có thể nói là thập tử nhất sinh. Nhưng anh luôn vững tin yêu đời, ca hát làm thơ và cả hát châm biếm giúp vui các bạn tù để quên đi cái nghiệt ngả của cảnh tù đày. "Theo bên anh có cái … đài kè kè, Theo bên anh có cây súng … AK"

Nếu những ai đang nghĩ đến người tù can trường Nguyễn Hữu Cầu, người lính tâm lý chiến VNCH, có biết anh đang khắc khoải đợi chờ tự do, dù chỉ một ngày được hít thở không khí TỰ DO mà sau 30/4/1975 anh đã hoàn toàn bị tước đoạt. Hỡi những ai đang hướng tâm hồn về tù nhân chính trị Việt Nam, những người tù dũng cảm tranh đấu cho nhân quyền và tự do, xin cho tôi được phép trân trọng gọi tên anh, đại úy tâm lý chiến Nguyễn Hữu Cầu, xin cho tôi được ân cần gọi anh là nhạc sĩ Nguyễn Hữu Cầu "Người Tù Thế Kỷ, Người Tù Lương Tâm của Nhân Loại". Hiện tại một mắt anh đã mù hẳn, anh chỉ còn một mắt khiếm thị, nguyên nhân là sự tàn ác của chế độ nhà tù CSVN đã cố tình bức hại anh bằng cách hun khói vào phòng giam cho anh mù hẳn, nhưng may mắn anh vẫn còn nhìn được lờ mờ. Anh đã hy sinh cuộc đời mình để nói lên tiếng nói của lương tâm. Anh đang nằm trong lao tù cộng sản với bản án chung thân ở trại tù Z30A Xuân Lộc.

Cô Anh Thư đến thăm tù nhân Trương Văn Sương

Tôi miên man nghĩ về anh Nguyễn Hữu Cầu và liên tưởng đến người con gái của anh là NGUYỄN THỊ ANH THƯ nay đã là một thiếu phụ. Cô Anh Thư khi mới lên bốn, cái tuổi ngây thơ chưa biết gì, phải mất đi vòng tay yêu thương che chở của Mẹ Cha để cho bà Nội già yếu cưu mang. Cha cô thì bị tòa án Nhân Dân tỉnh Kiên Giang ép cung để bịt miệng vì cha cô đã tố cáo ủy ban quân quản tỉnh Kiên Giang tội hãm hiếp phụ nữ vượt biên, đã nhận hối lộ và tội sát nhân, họ đã giết hai vợ chồng anh Huệ và chị Lan trong khi chị có thai 8 tháng, trong bản nhạc anh sáng tác rằng "ủy ban quân quản Tiền Giang giết người…chúng giết hai người thành ba, bào thai 8 tháng đem ra tử hình…". Từ đó em bé Anh Thư bất hạnh phải chịu cảnh mồ côi. Từng ấy tuổi đầu được Bà nội dẫn đi thăm Cha trong tù đôi ba lần rồi Bà nội qua đời trong cảnh nghèo túng. Thân phận mồ côi làm thuê, làm mướn để kiếm ăn, với đồng tiền ít ỏi kiếm được đã không cho phép cô bé Anh Thư thăm nuôi Cha đều đặn, thời gian nặng nề trôi qua trên miền nam nước Việt, đã để lai một thiếu nữ Việt Nam dù cảnh đời côi cút vẫn giữ trọn ven cái đạo làm con đối với người Cha trong ngục tù khổ ải cho đến 35 năm sau.

Chỉ có nước Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng csvn mới có những thảm cảnh bi thương đến cùng cực như thế. Chỉ xã hội chủ nghĩa VN mới có thể nẩy sinh những người tù chính trị kiên cường, bất khuất như anh Trương Văn Sương và Nguyễn Hữu Cầu… Khi tìm hiểu về những tù nhân chính trị bị giam lâu như thế mà lòng tôi dù là người bình thường không quen viết văn mà cũng muốn đặt bút viết về họ để giải tỏa nỗi bức xúc của lòng mình.

Hãy vinh danh anh NGƯỜI TÙ THẾ KỶ,
Quên thân mình, không quy phục bạo quyền
Lòng vẫn vững kiên tâm bền chí
Đã đi qua bao trại tù giam
Chịu khắc nghiệt, dã man trong ngục
Nhưng ngất trời với khí tiết can trường
Vinh Danh anh, NGƯỜI TÙ BẤT KHUẤT

Đôi lời đến anh NGUYỄN HỮU CẦU:
Thưa anh, em đã đọc nhiều người viết về anh, chí khí trong anh khiến em đem lòng kính trọng xen lẫn sự cảm phục anh, một con người không biết khuất phục trước bạo quyền. Em lại được nghe bài hát anh sáng tác trong tù với lời ca tha thiết, khao khát được tự do trong anh nhưng không một chút hận thù.

Em biết lá thư này sẽ không đến tay anh nhưng em muốn viết đến anh những lời này như để chia sẽ cùng anh và mọi người những thống khổ mà anh phải chịu đựng, ngoài sự tưởng tượng của em, em viết lên những lời này, như để vơi đi phần nào nỗi xúc cảm của mình và để anh biết ở một phương trời xa xôi có rất nhiều người xúc động khi nghe bài hát thiết tha tình người của anh. Cho dù thư này có đến tay anh thì mắt anh cũng đã bị mù không sao đọc được, nhưng em vẫn viết, nguyện ơn trên phù hộ anh vượt qua những ngày tháng tối tăm trong cảnh tù đày. Hy vọng một ngày, nhà cầm quyền csvn thả anh ra, anh sẽ được hưởng tự do của những ngày còn lại cuối đời của một kiếp người. Cuối thư em Kính chúc anh với những ngày của năm mới 2011, không gì hơn sức khõe và cố gắng sống với tinh thần lạc quan, để có một ngày anh sẽ được TỰ DO mà anh cũng như toàn dân Việt Nam đang đấu tranh và hy vọng.

Em tin rằng sẽ có người chuyển lời tâm sự này đến anh, người em gái Việt từ Australia gởi anh cho, dù chưa từng gặp anh, nguyện xin ơn trên giúp em, chỉ cần vài lời chân tình này được chuyển đến anh, xin anh cố giữ tinh thần thể xác để làm chứng nhân lịch sử cho nhân loại thấy sự bất công và gian ác mà tập đoàn csvn đang hành sử với người dân yêu chuộng TỰ DO, NHÂN QUYỀN và DÂN CHỦ. Tin rằng anh sẽ có ngày được tự do, sẽ được "khoẻ re như con bò kéo xe", sẽ được ăn no như con bò "bên bìa rừng nhiều cỏ non" Ôi! Sung sướng được làm người vì không phải làm vượt chỉ tiêu, ôi! sung sướng được làm thú vật như con bò vì không phải làm gấp đôi vì ngày ấy "Nhân Quyền cũng có và Ngưu Quyền cũng có…".

Tôi mong giới lảnh đạo csvn hãy thả anh Nguyễn Hữu Cầu để chứng tỏ nhà cầm quyền csvn biết tôn trọng lời nói của chính minh. Biết sai và sửa thì đó mới thật là người, xứng đáng một nhà lãnh đạo đất nước. Rất nhiều người tù chung thân tội hình sự như cướp của, giết người, hiếp dâm…. nhưng họ cũng được ân xá sau 20 năm. Riêng anh Cầu đã hơn 30 năm liên tiếp trong tù. Hãy thả anh, cho dù anh có phạm tội phá hoại gì đi nữa như lời cáo buộc của toà án Kiên Giang, thì sự phá hoại đó không đáng để phải bị lưu đày lâu thế, không đáng gì so với sự xây dựng của thế giới văn minh và người Việt hãi ngoại chúng tôi hơn 35 năm qua đóng góp vào đất nước qua nhiều hình thức, chúng tôi không có hận thù, nhưng chính đảng CSVN đã làm chúng tôi xa lánh. Tôi mong giới lảnh đạo csvn hãy thả anh Nguyễn Hữu Cầu vô điều kiên, để chứng tỏ giới lảnh đạo biết trân trọng nhân quyền với thế giới.

Tôi mong giới lãnh đạo csvn hãy ngưng đàn áp tôn giáo. Hãy cho người dân VN quyền tự do tối thiểu của một con người. Hãy cho người dân cái quyền làm người như chúng tôi ở hải ngoại mà người dân VN chưa bao giờ được hưởng đúng nghĩa sau 30/4/75. Hãy cho người dân biết như thế nào là nền dân chủ của một quốc gia. Nếu không, đảng csvn sẽ bị đào thải ra khỏi nước Việt Nam mà hằng triệu đồng bào VN đang mong đợi. Hãy biết trước tình thế mà thay đổi, nếu không 80 triệu đồng bào VN đang tràn đầy khí thế sôi sục phải làm những việc đáng tiếc!

Lời sau cùng tôi ao ước sao mọi người hãy lắng lòng cùng cầu nguyện cho anh Nguyễn Hữu Cầu, có một sức mạnh với nhiều nghị lực, bền tâm vững chí, cầu nguyện cho anh được sớm ra tù, cho dù trong cái ý nghĩa đúng nhưng châm biếm của nó trên quê hương Việt Nam là từ nhà tù nhỏ sang nhà tù lớn.

Cát Vân
Melbourne, Australia. Ngày 5-1-2011

Dưới đây là 3 trang đầu của bản trường ca, bản nhạc này chưa có tên, quỹ Tù Nhân Lương Tâm hân hạnh được đặt tên bản nhạc là "Oan Khúc Người Tù Kiên Giang" Bài này sẽ được trình diễn trong một đêm văn nghệ ở Melbourne Australia với ca sĩ và hoà âm cẩn thận trong năm nay 2011
http://qtnlt.blogspot.com


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét