Sầm Đức Xương 9 năm tù giam. Thôi thì đừng nhắc chuyện thầy Xương nữa. Nguyễn Thúy Hằng và Nguyễn Thị Thanh Thúy 36 tháng tù treo. Tù treo, dù có án nhưng hai em được thả ngay sau phiên tòa. Chủ tọa vừa dứt lời, Hằng và Thúy bật khóc vì vui mừng. Còn chúng ta, có vui không khi thấy các em mừng? Tôi đã mường tượng ra kết cuộc này khi nghe tòa tuyên sẽ xử kín, khi thấy công an đặt barie vây chặn kín đường, khi nghe luật sư bị chặn không cho vào vì Thúy – Hằng "không đồng ý mời luật sư bào chữa cho mình", khi cựu Chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô và hơn 10 quan chức địa phương có tên trong bản danh sách mua dâm qua lời khai của hai bị cáo Thúy – Hằng đã không bị triệu đến tòa để đối chất, khi tất cả các nơi chốn đáng ra cần phải lên tiếng bảo vệ Thúy – Hằng là ngành giáo dục và hội phụ nữ đã chọn cách im lặng. Đến giờ có lẽ mọi người đã hiểu vì sao Thúy – Hằng lắc đầu nói không với luật sư. Một phiên tòa kết thúc quá nhanh gọn sau nhiều dồn ép căng thẳng từ dư luận. Và có lẽ, người "gỡ nút" cho phiên tòa hôm qua rất có thể lại chính là hai nữ bị cáo đáng thương kia. Rất có thể nhờ những ngày tháng trong tù, qua các cuộc khảo cung, các em đã "khôn" ra khi "thật thà, thành khẩn khai báo" và "không đồng ý mời luật sư bào chữa" cho mình. Có thể vị luật sư "Vì Dân" kia còn uất ức, nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoai khi nhận ra nhiều khi chính sự "vắng mặt" của ông lại cứu được hai bị cáo. Nếu ông có mặt, nếu vẫn cứ nhân danh "Vì Dân" lớn tiếng đòi lôi ông Tô Chủ tịch và hơn 10 quan chức kia ra tòa thì chưa chắc Thúy – Hằng đã được thả. Tôi tin luật sư ngộ ra điều này, bởi trước đó không lâu, trong một vụ án khác ông đã từng ngao ngán thừa nhận "không thành công một điểm nào cả. Về mặt lý trí, pháp luật, về mặt Tổ quốc, đảng và nhà nước, thì tôi thắng 100%. Nhưng trong bối cảnh hiện nay thì tôi thua tất cả". Ừ thì mừng cho Thúy – Hằng. Hai em được thả, nhưng là cái thả có án. Nhưng đất trời Hà Giang đêm qua có vui? Nhà ông Tô Chủ tịch và hơn 10 quan chức nọ có vui? Mấy con người vừa ngồi "nhân danh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" tối qua về nhà, bên mâm cơm gia đình với vợ chồng con cháu trong gia đình liệu họ có vui? Vui là mừng cho hai em thoát khỏi nhà tù. Nhưng buồn cho một phiên tòa với kết cuộc quá nhiều mỉa mai. Một kết cuộc khá nhẹ nhàng cho một vụ án hết sức phức tạp và nặng nề. Áp lực từ dư luận lên tòa quá lớn. Nhưng đã không có một bất ngờ nào trong phiên xử kín hôm qua. Thầy Xương không được phép tụt quần để chứng minh mình "bất lực" nhưng vẫn bị kết tội mua dâm. Bởi chẳng lẽ thầy Xương cũng vô tội thì hai bị cáo kia bán dâm cho ai? Ông Tô và các quan chức nọ thì… không thể, bởi chẳng có "bao cao su đã qua sử dụng" nào làm bằng chứng. Năm ngoái, khi vụ án còn đang nóng, tôi lên Hà Giang. Trong bữa nhậu bên cầu Thanh Niên, cách nhà ông Tô Chủ tịch không xa, tôi đã vô tình nhắc đến cái tên Nguyễn Trường Tô khiến cả bàn sựng lại mất vui. Chiều qua, khi phiên tòa vừa kết thúc, một người bạn từ Hà Giang điện "buồn quá anh Nhất ơi". Bản án của tòa đã giải cứu được hai bị cáo đáng thương khỏi nhà tù, nhưng không tháo gỡ được những nỗi buồn và uẩn ức trĩu nặng trong dân chúng. Rồi cũng chẳng ai muốn xới lại. Rồi báo chí cũng sẽ chẳng nhắc nữa, nhường trang nhất cho những bản tin… mua dâm, hiếp dâm, thủ dâm khác và chuyện chữa ghẻ cho con rùa già Hồ Gươm. Rồi Thúy – Hằng người ta cũng chóng quên. Nhưng những cái tên như Sầm Đức Xương, Nguyễn Trường Tô thì cho dù nhiều năm sau cũng khó ai quên được, nhất là với những người dân Hà Giang. Một phiên tòa với kết cuộc có hậu. Nhưng vui ít mà buồn ức thì nhiều! __________ Xem thêm: |
Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011
Có vui không khi thấy các em mừng?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét